Tô Thiên Bảo tò mò: “Còn có việc tốt như vậy sao?”
“Tất nhiên rồi, ví dụ như nhân viên kế toán của văn phòng không tệ, em dâu tôi học kế toán, tôi đến xếp hàng giúp nó.”
Một người phụ nữ trung niên khác ở bên cạnh cười ha hả nói: “Tôi muốn đến xem nhà ăn còn tuyển người không.”
“Nghe nói trại gà số ba đã xây xong, lần này không biết có tuyển công nhân không nhỉ!”
Mọi người nghe xong đều phấn chấn hẳn lên, vội vàng trao đổi thông tin.
Tô Hàm ra hiệu với Tô Thiên Bảo, bảo cậu tiếp tục xếp hàng, cô đi xem bảng thông báo.
“Chị đi đi, em ở đây đợi chị.”
Đi được mấy bước, Tô Hàm nghe thấy phía sau có bà cô nhiệt tình nói: “Ôi chao chàng trai này đẹp trai thật, nhìn cái mặt tròn tròn mũm mĩm này, ở nhà ăn uống tốt lắm nhỉ?”
“Cô ơi đừng véo mặt cháu...”
Bảng thông báo ở ngay cửa ra vào, tổng cộng dán mười mấy trang, còn có một bản đồ cộng đồng người sống sót.
Cộng đồng này nằm ở trấn Phong Hà, cũng gọi là khu an toàn người sống sót trấn Phong Hà, bên trong cộng đồng chia thành mười mấy khu, bao gồm khu sản xuất, khu dân cư và khu doanh trại, Tô Hàm nhìn xem, khu Tây Thành là nơi xa nhất về phía tây của toàn bộ khu an toàn, cũng là nơi xa doanh trại nhất.
Trên bản đồ đánh dấu rất nhiều tên khu sản xuất, vừa rồi bà cô nào đó nói trại gà số một số hai số ba đều ở bên trong, ngoài ra cô còn thấy trại lợn số một đến số ba, khu nông nghiệp số một đến số chín, cùng với một số xưởng sản xuất khác, chợ mà cô để ý cũng được đánh dấu, nhìn diện tích cũng không nhỏ, nằm ngay trong một quảng trường ở chính giữa khu an toàn.
Đây là một khu an toàn được quản lý tốt, có lẽ diện tích không lớn bằng khu an toàn Thiên Dương nhưng cũng chứa được gần mười vạn người, toàn bộ khu an toàn vận hành bình thường, nhìn rất thích hợp để định cư.
Quy tắc ứng xử của khu an toàn cũng được dán ở bên cạnh, Tô Hàm ghi chép cẩn thận, định về sẽ kể lại những điểm quan trọng cho gia đình nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-263.html.]
“Chị ơi, đến lượt chúng ta rồi!” Tô Thiên Bảo hét lớn.
“Đến ngay.”
Hai chị em đến tìm hiểu tin tức về khu an toàn, tiện thể nhận luôn hai công việc.
“Trồng trọt ư? Tôi biết làm mà!”
Vương Nguyệt Nga cũng vội nói: “Tôi cũng biết làm, ở đây còn có việc trồng trọt à, có chia đất không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Hàm lắc đầu: “Không chia, con hỏi rồi, có thể tùy tiện trồng một ít thứ gì đó trước cửa nhà nhưng không được phép khai khẩn trên diện rộng, cộng đồng đã phân chia mấy mảnh đất để trồng trọt, thường xuyên tuyển người trồng trọt có kinh nghiệm, con đã đăng ký cho hai người rồi, nếu muốn đi thì ngày mai có thể đi phỏng vấn, nghe nói rất nghiêm ngặt, không được qua loa.”
Tô Vệ Quốc tự tin lắm: “Cha và mẹ con trồng trọt cả đời rồi, nhắm mắt cũng trồng được, cần gì phải qua loa!”
“Lương bao nhiêu vậy?” Vương Nguyệt Nga quan tâm đến vấn đề này.
“Nói là thời gian thử việc một tháng hai mươi cân gạo, sau khi chuyển chính thức có thể được ba mươi cân gạo cộng hai cân hoa quả.”
Vương Nguyệt Nga bấm ngón tay tính, vẻ vui mừng trên mặt nhạt đi một chút: “Cũng không nhiều lắm, nhiều nhất chỉ nuôi sống được bản thân, nếu trong nhà còn có người già trẻ em không làm được việc thì không phải sẽ c.h.ế.t đói sao?”
“Cũng không còn cách nào khác, là thời mạt thế rồi mà, không thể so với trước kia được.” Ngược lại Tô Vệ Quốc rất lạc quan: “Có việc làm là tốt lắm rồi, đi thử xem!”
Tô Thiên Bảo cắn bánh bao, mơ hồ hỏi: “Vậy sau này chúng ta ở lại đây luôn sao? Không đến khu an toàn Thiên Dương nữa à?”
Ba người cùng nhìn về phía Tô Hàm, Tô Hàm gật đầu: “Tạm thời không đi nữa, dù sao chỉ cần có một nơi an toàn để ở là được, không nhất thiết phải đến khu an toàn Thiên Dương, chúng ta có tay có chân, ở đâu cũng có thể định cư.”
“Cũng đúng, chỉ là ở đây không chia đất, trước kia ông chủ Hạ nói khu an toàn Thiên Dương sẽ chia đất, tôi thích đất.” Tô Vệ Quốc cắn một miếng bánh bao thật to, cũng buồn bã.