Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-08-16 21:11:09
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dương Nguyên Nhất dừng bước, ngó một lúc mới nhận chính là Trần thiên hộ, phụ trách doanh trại thiên hộ quanh khu vực .

Toàn bộ Hạ châu tổng cộng hai mươi hai sở thiên hộ, trong đó mười sáu sở tọa lạc quanh huyện Sơn Dương. Thiên hộ Trần Dã chính là quản lý sở thiên hộ gần thôn Trường Thắng.

Dương Nguyên Nhất vội vàng bước lên hành lễ, cung kính : “Tham kiến Trần thiên hộ!”

Trần Dã ghì cương ngựa, ánh mắt dừng nơi Hồ Lực Đại Sơn khiêng như một con heo c.h.ế.t vai, nhíu mày hỏi: “Chốn xảy chuyện gì? Vì bổ khoái huyện nha xuất hiện ở đây?”

Dương Nguyên Nhất vội vàng thuật sơ qua việc, đoạn hỏi: “Trần thiên hộ tới đây là để tuần tra?”

Trần Dã khẽ gật đầu, giọng nhàn nhạt: “Các ngươi cứ việc của , cần để ý đến .”

“Dạ.”

Dương Nguyên Nhất đáp lời, liền cùng Đại Sơn và những khác lên xe lừa ở gần đó, chậm rãi rời .

Trần Dã vẫn yên tại chỗ, đầu về phía thôn Trường Thắng, thần sắc như đang trầm ngâm suy nghĩ.

Binh sĩ bên cạnh nhịn lên tiếng: “Thiên hộ, chẳng nơi điều gì khả nghi?”

“Không .”

Trần Dã thu hồi ánh mắt, vung roi thúc ngựa: “Tranh thủ thời gian tiếp tục tuần tra, trong vòng một nén nhang rà soát xong khu vực !”

Trước đó, phía Tổng binh truyền lệnh, yêu cầu tăng cường tuần tra trong nội huyện Sơn Dương.

Hằng năm cứ đầu thu, động tĩnh bên Kim Mông quốc càng lúc càng nhiều, việc tăng cường tuần tra cũng là chuyện thường tình.

Chỉ là, điều đáng ngờ là hôm qua chính Phó tướng Ngô chinh đến truyền lệnh, còn thần thần bí bí với rằng khu vực trọng yếu, bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào cũng lập tức báo cáo, đặc biệt là chuyện xảy quanh thôn Trường Thắng.

Trần Dã hiểu vì cớ gì thôn Trường Thắng quan trọng đến thế? Có điều, tên tiểu tử họ Ngũ từng trộm bản đồ bố phòng chính là của thôn Trường Thắng, chắc bởi mà Tổng binh mới chú ý chăng.

Trần Dã nghĩ nhiều, chỉ theo lời Phó tướng Ngô, sai một binh sĩ đến đồn doanh báo cáo sự việc.

Đêm hôm đó, khi Vân Sương đưa hai đứa nhỏ về nhà, mất một hồi lâu mới dỗ cho chúng ngủ yên.

Trong thôn liên tục xảy những chuyện đáng sợ, hơn nữa hôm nay chuyện diễn ngay mắt chúng, dẫu nhỏ tuổi vẫn tránh khỏi kinh động.

Khi chìm giấc ngủ, Vân Y vẫn cau mày, môi nhỏ mím đầy tủi ; còn Vân Doãn thì khóe miệng mím chặt, trong mộng cũng nắm chặt hai nắm tay như thể tùy thời sẽ bật dậy đánh .

Vân Sương bên, nhẹ nhàng đưa tay vuốt trán hai đứa nhỏ, song hiệu quả, nàng chỉ khẽ thở dài một tiếng.

Thôi , nàng sẽ càng cẩn trọng hơn, cố gắng đừng để chúng gặp loại chuyện như hôm nay nữa là .

Hôm qua, khi ở huyện An Bình, Lý quản sự sai tới với nàng rằng căn nhà và gia nhân nàng yêu cầu đều chuẩn thỏa đáng, trong nhà cũng sắp xếp đầy đủ đồ đạc, thể chuyển đến bất kỳ lúc nào.

Đợi rời khỏi thôn Trường Thắng, cuộc sống chắc chắn sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Hôm nay, thực sự là một ngày đầy biến động.

Vân Sương dám tưởng tượng, nếu bắt hôm nay là hai đứa nhỏ thì sẽ ?

Nếu nàng đến chậm một chút, nếu chúng gặp chuyện may, nếu nàng thể cứu chúng, thì nàng nên gì đây?

Tâm trí nàng rối bời, tay vô thức nhẹ nhàng vuốt tóc hai đứa nhỏ.

lúc , ngọn đèn dầu bàn bỗng phát một tiếng “tách” khẽ, ánh nến trong căn phòng nhỏ lay động, kéo theo thần trí Vân Sương trở .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-74.html.]

Nàng khẽ lắc đầu, xua tan những tạp niệm trong đầu, định xuống giường thổi tắt đèn thì bỗng ngoài cửa vang lên tiếng vó ngựa.

Tiếng ngựa lớn, nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng, vẫn vang lên rõ mồn một trong tai Vân Sương.

Nàng ngẩn , thấy tiếng xuống ngựa.

Tiếng động , Vân Sương dám khẳng định, phát ngay ngoài cửa nhà nàng!

Lông mày nàng lập tức nhíu – đêm khuya thế , là ai đến?

Huống hồ, ngựa là loại phương tiện đắt đỏ nhất, trong cả thôn Trường Thắng chỉ nhà trưởng thôn Hoàng là ngựa!

Suy nghĩ một lúc, Vân Sương lặng lẽ cầm lấy con d.a.o gọt hoa quả vẫn dùng thường ngày, khoác thêm một chiếc áo ngoài, nhẹ nhàng mở cửa, toan xem rốt cuộc là chuyện gì xảy .

Nàng hé cửa một khe nhỏ, đôi mắt lập tức mở to kinh ngạc.

Chỉ thấy ánh trăng trong trẻo, một bóng cao lớn, cường tráng bỗng xuất hiện đầu tường nhà nàng, thoắt cái nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Toàn bộ động tác leo tường , mượt mà đến mức khiến Vân Sương suýt nữa nghi ngờ nhầm .

Giang tổng binh, chẳng thuộc hạ của ngài sở thích nửa đêm trèo tường nhà khác của ngài ?

Điều đáng nhất chính là – nọ trèo tường mà ung dung, đường hoàng đến lạ, thêm gương mặt nghiêm nghị, chính trực , giống kẻ trộm, là đang truy bắt đạo tặc thì còn tin ngay.

Giang Tiếu, ngay khi vững đầu tường, phát giác gì đó bất thường bên phía cửa. Hắn đầu sang, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng quét qua, giọng trầm thấp vang lên: “Cảnh giác của Vân nương tử tệ, nhưng ứng phó quá kém. Nếu thực sự là kẻ dã tâm, Vân nương tử nghĩ, chỉ bằng sức ngươi, liệu đẩy lui nổi ?”

Rõ ràng là kẻ lén lút trèo tường là , giờ còn dám phê bình phản ứng của nàng.

Vân Sương khóe miệng khẽ giật, dứt khoát mở rộng cửa, ánh mắt mấy thiện cảm mặt, lạnh giọng: “Ta xưa nay sống an phận thủ thường, chủ động kết oán với ai. Mấy năm qua đều yên sống qua ngày. Gặp cảnh nửa đêm trèo tường, hôm nay vẫn là đầu.”

Giang Tiếu nàng gái mảnh mai trong ánh trăng như nước, ánh mắt phần thâm sâu: “Lần Vân nương tử từng với , bên cạnh ngươi đầy rẫy hổ sói rắn rết, còn tưởng ngày tháng của ngươi hẳn dễ chịu gì.”

TBC

“Có hổ sói rắn rết thật, nhưng nếu cách khéo léo lợi dụng chúng, ngược thể khiến cuộc sống dễ chịu hơn.”

Vân Sương mỉm như đáp .

Những năm qua, nguyên chủ vẫn sống tạm yên , ngoài sự giúp đỡ của những như Hoa tẩu tử, cũng bởi trưởng thôn Hoàng cùng một ý định nàng con dâu họ.

Tuy nguyên chủ cố tình lợi dụng điều , nhưng cũng thể xem là cơ duyên trùng hợp.

Giang Tiếu trầm mặc, nàng gái vẻ mặt thanh lãnh . Một lúc , chợt hạ giọng trầm hơn: “ hổ sói vẫn là hổ sói, chỉ cần một phút sơ ý, móng vuốt của chúng sẽ vung ngay mặt. Ngay cả , cũng dám bảo đảm thể nào cũng ngăn cản lũ rợ Kim Mông . Vân nương tử nghĩ, chỉ một ngươi, thể bảo vệ bao lâu?”

Vân Sương sững , lập tức hiểu đang đến chuyện đêm nay.

Hắn chuyện xảy tối nay.

Nàng trầm mặc giây lát, chậm rãi : “ bảo vệ sự bình yên của Hạ châu và cả Đại Tề, vốn là trách nhiệm của Giang tổng binh.”

Cho dù quân Kim Mông kéo đến sát biên, cũng thể lùi bước. Có chết, cũng c.h.ế.t vạn dân Đại Tề.

Mà nàng cũng thế.

Tuy những nàng cần bảo vệ nhiều, gánh vác cũng nặng nề như , nhưng đó cũng là bổn phận của nàng. Nàng chỉ thể dốc lực để bảo vệ họ.

Giang Tiếu nàng một lúc lâu, tuy gì, nhưng Vân Sương , hiểu rõ nàng điều gì.

Mãi , mới cất giọng trầm trầm: “Hai đứa nhỏ, dọa ?”

Hắn vẫn còn nhớ, hôm qua chỉ là tin g.i.ế.c trong thôn, chúng sợ đến suýt .

Lần , tên hung thủ tìm đến tận nơi – hai đứa nhỏ , chẳng sợ đến mức nào?

Loading...