Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ Bác Sỹ Xuyên Không Về Cổ Đại - Chương 65

Cập nhật lúc: 2024-11-09 20:16:09
Lượt xem: 39

Văn Đan Khê đẩy Trần Tín rồi mở rộng cửa bước ra ngoài, mới liếc mắt đã ngó thấy Lý Băng Nhạn dắt theo hai đứa nhỏ, cô lập tức toét miệng cười.

“Muội muội.”

“Cô cô ơi.”

Ba người cùng kêu lên, Văn Đan Khê cười tươi rói chạy ào tới kéo tay Lý Băng Nhạn nói: “Đi đường có mệt không, nhanh vào nhà nghỉ chút đi.”

Lý Băng Nhạn nắm tay cô cười nhạt, Văn Đan Khê ngó sắc mặt của Lý Băng Nhạn thì lòng không khỏi chùng xuống. Lý Băng Nhạn hiện tại khiến người ta cảm thấy càng thâm trầm già nua hơn, mất đi sức sống và sinh lực như khi Văn Đan Khê còn ở trên núi. Cô thầm trách bản thân mình chỉ lo bận rộn mà lơ là tỷ ấy.

Hai tỷ muội lâu ngày không gặp nên tất nhiên có nhiều chuyện muốn nói, Văn Đan Khê nắm tay kéo Lý Băng Nhạn và hai đứa nhỏ vào buồng trong trò chuyện. Trần Tín cảm giác mình bị lạnh nhạt, hắn tản bộ trong sân một thôi một hồi, suy đi xét lại thấy rảnh cũng là rảnh, chi bằng nhân dịp này dạy bảo Tần Nguyên một chút. Nghĩ rồi hắn lập tức nhìn Tần Nguyên với dáng đại ca, thành tâm khuyên nhủ: “Lão Nhị, ta thấy đệ nên dụng tâm chút đi, đừng cà kê như vậy nữa, đệ cứ nhìn ta xem, tung ra một đòn bão táp sấm sét, chả phải thành công rồi sao.”

Tần Nguyên không ừ hử gì mà chỉ cười cho qua.

Trần Tín vẫn thấy chưa đã ghiền, tiếp tục rao bán kinh nghiệm: “Ta thấy đệ quá đứng đắn rồi, đệ phải vờn quanh cô ấy nhiều vào. Có chuyện thì tìm, không chuyện càng phải tìm. Nam nhân ấy mà, da mặt phải dầy một tý.”

Tần Nguyên nói lời thấm thía: “Chuyện da mặt này, mỗi người mỗi khác.” Đâu phải ai cũng dầy cui được như huynh.

Trần Tín nhất thời câm nín, hắn trừng mắt lườm Tần Nguyên, nghĩ người này rõ là không biết điều.

Tần Nguyên nhìn hắn như cười như không, vội lanh trí nói lảng: “Nghe nói huynh vừa dạy cho Tống Nhất Đường một trận?”

Vừa nhắc tới người này Trần Tín đã lập tức dời hướng chú ý, không có thì giờ so đo với Tần Nguyên nữa. Hắn khoát khoát tay với vẻ mặt không vui: “Chẳng phải đệ không cho ta dạy bảo hắn trước mặt à? Vì vậy, ta mới nghĩ ra một kế hay, sai người đánh cướp giữa đường, nói nào ngay ở Dịch Châu nhiều thổ phỉ như vậy, hắn chưa chắc đã nghĩ tới ta.”

Tần Nguyên nhìn hắn hết cách: “Tuy nói thổ phỉ rất nhiều, nhưng hiệu buôn Tống gia ở đây cũng có chút tiếng tăm, thường rất ít gặp nạn, loáng cái huynh đã dập cho hai trận, người ta không nghi huynh mới là lạ.”

Trần Tín càng khó chịu hơn, giọng cũng không kiềm được cao hẳn lên: “Nhị đệ, đệ đừng bắt ta nhịn nữa, sao đệ không nghĩ thử xem họ Tống đã làm gì! Hắn biết rõ ta và tẩu đệ sắp thành thân mà còn ba lần bốn lượt tới lừa người. Chuyện này nếu ở chỗ bọn ta thì được tính là mối thù cướp vợ, xử ngay tại chỗ. Ta làm vậy là đã nhẹ tay lắm rồi.”

Tần Nguyên gật đầu: “Chuyện Tống Nhất Đường làm quả thật không đường hoàng, nhưng huynh cứ yên tâm đi, tẩu tuyệt đối sẽ không đi làm thiếp cho hắn đâu.”

Trần Tín bất ngờ gầm lên: “Đệ nói cái gì?!”

Trên trán nổi gồ gân xanh, mắt tóe lửa giận.

Tần Nguyên ra vẻ khó hiểu: “Huynh không biết chuyện này ư?”

Ngực Trần Tín phập phồng kịch liệt, hắn chỉ tưởng Tống Nhất Đường muốn lấy Văn Đan Khê làm thê, chưa bao giờ nghĩ tên đó lại dám sỉ nhục cô như vậy, nếu hắn biết chuyện này sớm hơn thì không chỉ cướp rồi thôi đâu.

Tần Nguyên lắc đầu, vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Tên thật của Tống Nhất Đường là Viên Vinh Hi, là con thứ năm của Viên Sách, cữu cữu Tống Khắc Nguyên là hoàng thương của Đại Lương. Thông qua đủ loại thủ đoạn Tống Nhất Đường mới đoạt được vị trí chủ nhân, sau đó âm thầm gây dựng thế lực kinh doanh ở Vị Châu và Thanh Châu, hùng cứ một phương. Người như hắn đâu thể tự ý cưới vợ theo ý mình, nhất định phải tìm một nhà môn đăng hộ đối, có thể giúp sức cho đại nghiệp của hắn. Cho dù hắn có phải lòng tẩu tử thì cũng chỉ có thể nạp làm thiếp, bởi vậy đệ mới khuyên huynh đừng để tâm, với tính cách của tẩu tuyệt đối sẽ không đồng ý. Đệ còn tưởng là huynh cũng nghĩ ra được chuyện này chứ?”

Cũng chẳng thể trách Trần Tín không nghĩ tới, vì ở trong mắt hắn Văn Đan Khê chính là nữ tử tốt nhất trên đời, hắn cho rằng ai cũng đều cầu còn không được như hắn, sao nghĩ nổi tới bước này chứ? Trần Tín nghĩ ngợi một lát, lúc trước hắn còn thấy mình không bằng người này ở rất nhiều mặt, bây giờ thì lại có loại cảm giác vượt trội hết sức kỳ diệu, hắn lạnh giọng cười giễu: “Ta còn tưởng tên đó tài giỏi cỡ nào, hóa ra cũng chỉ là một tên dựa dẫm nữ nhân. Muốn xưng bá chứ gì, vậy thì nên dựa vào bản thân một đao một thương độc đấu, nhờ vả nữ nhân trợ sức thì còn gì là anh hùng!”

Nói tới đây hắn đột nhiên tỉnh ngộ, Văn Đan Khê nói quá đúng, đáng ra hắn nên tin tưởng chính mình, không nên để những thứ bên ngoài mê hoặc tầm mắt. Chí ít thì hắn chưa từng nghĩ tới chuyện dựa dẫm vào nữ nhân, cũng không để cho nữ nhân mình yêu thương phải cam chịu làm thiếp. Thiếp là cái quái gì chứ?

Nghĩ rồi bao nhiêu dồn nén mấy ngày nay thoắt cái bị quét sạch, lưng thẳng hơn bình thường, đầu cũng ngẩng cao hơn bình thường.

Tần Nguyên ngó cái dáng Trần Tín mà nhất thời hết nói nổi. Y lắc đầu, tiếp tục đi dạo trong viện ngắm hoa thưởng trúc. Trần Tín vòng vòng trong sân một hồi thì cảm thấy mình nên làm gì đó mới được. Bọn Xuân Thảo và Tráng Nha đang tất bật chuẩn bị cơm tối, cứ chạy qua chạy lại trong viện như con thoi.

Trần Tín nhìn mấy món sơ sài trên tay họ thì óc bỗng lóe sáng, vỗ mạnh vào đầu một cái, lẩm bẩm: “Bình thường toàn là nàng làm cơm cho ta ăn, lần này ta phải cho nàng nếm thử tay nghề của ta. Lúc nàng làm cơm cho ta ăn, ta thấy rất hãnh diện trước mặt bằng hữu, bây giờ ta làm cơm, nhất định nàng cũng rất hãnh diện.”

Nghĩ tới đây, hắn tóm ngay một tiểu hỏa kế vừa đi ngang qua: “Nè, ngươi mau nghĩ cho ta một món nam nhân có thể làm, mà còn phải ngon.”

Tiểu hỏa kế đứng hình lâu thật lâu, mới gượng gạo nói: “Nam nhân làm? Rất nhiều món, đầu bếp trong tửu lâu của chúng ta đều là nam nhân mà.”

Trần Tín lườm hắn: “Ý ta là món đơn giản, vừa học đã biết.”

“Ờ, ờ, cái này…” Tiểu hỏa kế gãi đầu khổ sở.

Lúc này Triệu Lục Cân đi ngang qua, bước tới cười nói: “Tướng quân, để thuộc hạ nói cho, chuyện này đơn giản lắm, ngài khỏe như vậy thì làm mì đi, dùng sức nắn rồi cán bột, bảo đảm ngon. Lúc thuộc hạ còn ở nhà rất thích ăn mì cha cán.”

Trần Tín hớn hở khoát khoát tay: “Được rồi, vậy đi làm mì.”

Triệu Lục Cân cười dẫn hắn vào bếp, người trong bếp phút chốc sững sờ, ngươi nhìn ta ta ngó ngươi một hồi, nhất thời chẳng biết làm sao.

Triệu Lục Cân cao giọng nói: “Tất cả cứ làm tiếp đi, hôm nay Tướng Quân muốn dùng bột mì luyện công.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-bac-sy-xuyen-khong-ve-co-dai/chuong-65.html.]

“Ờ ờ.” Mọi người bán tín bán nghi.

Trần Tín chẳng buồn để ý tới bọn họ, trước tiên thay đồ rửa tay theo lời Triệu Lục Cân, sau đó xắn tay áo lên bắt đầu dồn sức nắn bột. Trải qua trận kinh ngạc ban đầu xong, mọi người cũng dần dần trở lại bình thường, ai nấy đều quần quật làm việc.

Lúc này Tần Nguyên chả còn tý hứng ngắm hoa nào nữa rồi, y trợn mắt nhìn Trần Tín vào bếp, trợn mắt nhìn Trần Tín mặc đồ đầu bếp bắt tay nắn bột. Lòng bây giờ ngoài ngỡ ngàng bàng hoàng ra thì chẳng biết dùng từ gì miêu tả nữa.

Ngay lúc y còn đang hóa đá, chợt nghe hai giọng non nớt cất lên cùng lúc: “Tần thúc thúc.”

Thì ra Tuyết Tùng và Tuyết Trinh ngồi trong phòng chán quá nên chạy ra đây.

Tần Nguyên nở nụ cười, cúi xuống sờ sờ đầu Tuyết Tùng: “Đi nào, thúc thúc dắt hai đứa đi chơi.”

“Dạ.” Hai đứa nhỏ hưng phấn ra mặt.

Tần Nguyên dắt mỗi tay một đứa bước ra ngoài cửa.

Trong khi đó Văn Đan Khê đang nắm tay Lý Băng Nhạn kể lại những chuyện đã xảy ra thời gian qua. Tất nhiên kể cả chuyện của Tống Nhất Đường.

Lý Băng Nhạn nghe xong thì không khỏi nhíu mày nói: “Trước đây ở nhà tỷ có nghe đôi chút về người này, hắn làm việc không từ thủ đoạn, bên ngoài tao nhã, nhưng bên trong thì thâm hiểm không gì sánh bằng, nghe nói đại ca hắn bị ngã gãy chân, nhị ca mắc bệnh hoa liễu đều có quan hệ cực lớn với hắn, nếu không Viên Sách có nhiều con trai như thế sao lại tới lượt hắn kế thừa cái ghế gia chủ chứ. Vì vậy muội nhất định phải cẩn thận.”

Văn Đan Khê gật đầu. Đột nhiên một tia chớp lướt qua óc, Lý Băng Nhạn nói phụ thân của tỷ ấy là thương nhân, mà tỷ ấy gả vào nhà chồng thì cũng coi như có hiểu biết sâu rộng. Sao cô không tìm ít việc để cho tỷ ấy làm, đỡ cho tỷ ấy luôn phải lo lắng suy nghĩ.

Bây giờ tuy Phiêu Hương lâu đã có Triệu Lục Cân quản lý, nhưng cô còn muốn mở thêm tửu lâu ở mấy nơi khác nữa, tới lúc đó Dịch Châu sẽ không ai trông coi. Chi bằng cô cứ khuyên Lý Băng Nhạn tiếp quản đi. Nghĩ tới đây, nụ cười của Văn Đan Khê dần thu lại, thay vào gương mặt buồn rầu. Lý Băng Nhạn lập tức nhận ra nên vội vàng khuyên nhủ: “Muội đừng lo quá, bên Trần tướng quân không dễ trêu vào, Tống Nhất Đường muốn làm gì thì cũng phải cân nhắc chút mà.”

Văn Đan Khê lại nói: “Tỷ tỷ, thật ra muội không phải lo chuyện này, mà là chuyện khác.”

Lý Băng Nhạn nói vội: “Vậy muội cứ việc nói với tỷ tỷ, để coi tỷ có thể giúp muội chút nào không.”

Văn Đan Khê thở dài một hơi, ra vẻ khó khăn: “Cũng là chuyện tửu lâu thôi. Muội muốn phái Triệu Lục Cân tới Tần Châu mở thêm một tửu lâu, nhưng mà ở Dịch Châu này không ai quản lý, muội thì lại bận chuyện ở y quán, mà nhất thời lại không tìm được ai thích hợp.”

Lòng Lý Băng Nhạn khẽ động, cô do dự một lát rồi dọ lời: “Nếu không để tỷ giúp muội một tay.”

Văn Đan Khê thoắt cái đổi buồn làm vui: “Tỷ chịu giúp muội thì còn gì tốt hơn.”

Lý Băng Nhạn thấy sắc mặt Văn Đan Khê trở lại bình thường thì lòng cũng ngờ ngợ đoán ra, cô cười vỗ bôm bốp vào tay Văn Đan Khê, giận trách: “Đồ ranh ma nhà muội, đầu óc đúng là lanh lợi, muội muốn giữ ta lại trong thành chứ gì.”

Văn Đan Khê cười không đáp.

Lý Băng Nhạn ngập ngừng một lát mới nhỏ giọng hỏi: “Ở trên núi ta nghe nói thân thế gì đó của Trần tướng quân, đây là thật sao?”

Văn Đan Khê ngớ ra, chuyện này đã đồn lên tận núi rồi sao? Tuy cô đã chuẩn bị kỹ từ lâu nhưng vẫn không ngờ nó lan nhanh tới vậy.

Lý Băng Nhạn trấn an: “Chỉ là lời đồn thôi, cũng chẳng là gì cả. Hơn nữa binh lính trên núi Nhạn Minh có ai là không xuất thân cùng khổ? Có không ít người còn gánh nợ m.á.u trên lưng, dù biết cũng chẳng có gì. Tỷ chỉ sợ trong lòng muội có khúc mắc thôi.”

Văn Đan Khê cười thản nhiên: “Chàng đã nói với muội rồi, nhưng muội hoàn toàn không quan tâm. Chúng ta có ai chọn được nơi mình sinh ra đâu, canh cánh chuyện này mãi cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Văn Đan Khê ngẫm lại một chút rồi thuật lại cho Lý Băng Nhạn nghe lời mình khuyên Trần Tín hôm đó. Tuy cảnh ngộ khác nhau nhưng vẫn có điểm tương đồng, hy vọng có thể có tác dụng phần nào.

Sao Lý Băng Nhạn không hiểu ý bóng gió của cô, nên chỉ cười vẻ miễn cưỡng: “Muội muội yên tâm đi, tỷ đã nghĩ thông rồi. Tỷ nhất định sẽ cố gắng sống thật tốt. tỷ chỉ mong là… mong là hai đứa con tỷ sau này không ghét bỏ tỷ là đủ rồi.”

Lý Băng nhạn nói tới đây, trong giọng nói đã pha thêm vẻ thê thương. Lòng Văn Đan Khê nghẹn tới khó chịu, nói liên thanh: “Không đâu, muội tin con của tỷ nhất định sẽ có tính cách như tỷ, bảo đảm sẽ hiểu được thị phi đúng sai.”

Lý Băng Nhạn thở ra một hơi thật dài, hai người đều hiểu ý không nói tiếp chuyện này nữa. Văn Đan Khê chuyển qua hỏi tới chuyện của hai đứa trẻ, Lý Băng Nhạn vừa nhắc tới con nét mặt cũng vô thức dịu đi trông thấy.

Hai người đang nói chuyện say sưa thì chợt nghe Xuân Thảo gọi lớn: “Phu nhân, Lý tỷ tỷ, ăn cơm thôi.”

Văn Đan Khê nhanh nhảu dắt Lý Băng Nhạn ra khỏi buồng trong. Lúc này Tần Nguyên, Mặt Thẹo và Hạ hắc tử đều trình diện đủ. Văn Đan Khê thấy hơi kỳ kỳ, hôm nay cô ăn tại gia là muốn đón gió tẩy trần cho Lý Băng Nhạn thôi mà, sao mấy người này cũng chạy tới hết trơn thế?

Bọn Mặt Thẹo và Hạ hắc tử chào hỏi Lý Băng Nhạn xong, nhanh chóng hướng cặp mắt lấp la lấp lánh ra cửa nhìn hau háu, như đang đợi cái gì. Văn Đan Khê cũng thấy kỳ quái bèn nhìn ra cửa theo mọi người.

Qua một hồi, chỉ thấy Trần Tín khoác bộ áo gai màu trắng, trên đầu còn đội cái nón cao màu lam nhạt, bưng một chậu đồ ăn cực to, thận trọng bước vào phòng khách.

Văn Đan Khê kinh ngạc ra mặt, lơ mơ không rõ người này tính hát tuồng gì.

Trần Tín cũng không ngờ sẽ thấy nhiều người thế này, trong mắt hắn lóe lên một tia mất tự nhiên, nhưng lấy lại bình thường rất nhanh. Hắn bước tới đặt cái chậu xuống trước mặt Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn, rồi cất giọng giải thích với vẻ kiêu ngạo: “Hai người nếm thử đi, ta luyện công luyện ra được mì, xem xem có phải làm ngon hơn người khác không.”

Giờ Văn Đan Khê mới vỡ lẽ, té ra hắn tự tay nấu cơm.

Loading...