Nông Nữ Xuyên Không Bận Rộn Làm Giàu - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-12-02 00:10:28
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tôn Hổ Khổ Mệnh.

 

Bạch lão gia t.ử cũng hết sức bất đắc dĩ, vốn định về kinh thành ăn Tết, nhưng tiểu tôn t.ử (tôn tử) gửi thư rằng trong nhà đều lời oán thán. Ông liền nghĩ chi bằng năm nay đừng về, đợi họ thông suốt hẵng . Ông nhớ đến năm ngoái ở nhà Thẩm Hiểu Văn ăn ngon uống khỏe, sống vô cùng thoải mái, thế là ông dẫn theo phó tướng Tôn Hổ của đến nhà họ Thẩm.

 

Bạch lão gia t.ử tìm đến nhà họ Thẩm cũng vất vả lắm. Hai hết đến căn nhà trấn, nhưng gõ cửa nửa ngày thấy ai đáp lời. Họ tìm đến căn nhà cũ trong thôn. Hôm nay nhà Thẩm Hiếu đều lên đồi nhỏ việc, Bạch lão gia t.ử hụt công. Phải hỏi thăm dân làng mãi mới tìm căn nhà mới của nhà họ Thẩm.

 

Thẩm lão gia t.ử thấy Bạch lão gia tự nhiên nhiệt tình chào đón, lập tức mời ông sảnh đường uống . Hai đang chuyện thì thấy Thẩm Hiểu Văn vội vàng bước . Thẩm lão gia t.ử lập tức : “Tiểu Văn, con về, tối nay con đích xuống bếp nấu thêm vài món ngon cho Bạch lão gia, ông thích nhất là cơm con nấu.”

 

Thẩm lão gia t.ử lên tiếng, Thẩm Hiểu Văn đành theo. Thế là nàng phòng cất giấu bạc bắt tay chuẩn bữa tối. Mặc dù nhà họ Thẩm hiện giờ nhiều hạ nhân, nhưng Thẩm Hiểu Văn tranh thủ từng giây từng phút, nên thuê vài thím trong thôn đến nấu ăn để lo cơm nước cho mấy chục miệng ăn. Hạ nhân trừ lúc ăn cơm và nhà xí thì đều ngừng nghỉ bận rộn lạp xưởng.

 

Bạch lão gia t.ử thích ăn đồ mặn, tối đó Thẩm Hiểu Văn nấu thêm hai chậu lớn thức ăn thịt. ngờ do Bạch lão gia t.ử dẫn đến sức ăn ghê gớm hơn. Bạch lão gia t.ử chỉ chọn món do Thẩm Hiểu Văn nấu mà ăn, Tôn Hổ chẳng hề kén chọn, chỉ cần thể ăn là . Chưa kịp để Thẩm gia ăn vài miếng, hai nhanh chóng ăn sạch bàn thức ăn như thể quỷ đói đầu t.h.a.i , khiến cả nhà Thẩm gia trợn mắt há hốc mồm.

 

“Món tiểu nha đầu nấu vẫn ngon như khi! Ta đặc biệt nhịn bụng cả ngày ăn gì, chỉ để thưởng thức tài nấu nướng của tiểu nha đầu. Chúng đường mệt mỏi cả ngày, xin phép nghỉ , các ngươi cứ từ từ dùng bữa nhé!” Nói xong Bạch lão gia t.ử lau miệng bỏ , Tôn Hổ cũng ngượng nghịu theo .

 

Thẩm Hiểu Văn thầm mắng: Lão Bạch đầu thật lắm mưu Nươngo, dám đặc biệt nhịn ăn cả ngày, chạy đến nhà ăn uống no say. Lời thì thật , thực sự cám ơn cả nhà đấy!

 

Người nhà họ Thẩm ăn bao nhiêu, đành xuống bếp nhóm lửa nấu . Ăn xong bữa tối đến đồi nhỏ tiếp tục lạp xưởng. Vì trì hoãn bấy lâu nên đêm đó trễ hơn thường lệ nhiều, còn kẻ gây tội Bạch lão gia t.ử thì sớm ngủ say gặp Chu Công .

 

Ngày hôm , Thẩm Hiểu Văn thời gian nấu bữa trưa cho Bạch lão gia t.ử và Tôn Hổ. Buổi trưa Bạch lão gia t.ử ăn món do Thẩm Hiểu Văn nấu nên cứ lớn tiếng phàn nàn tiểu nha đầu nấu đồ ngon cho ông. Thẩm lão gia t.ử đành giải thích: “Tiểu Văn mở một cái xưởng, cả ngày đều bận rộn ở đó. Hôm qua cũng hiếm lắm mới rảnh , e rằng nó thể lo cho nữa.”

 

“Tác phường gì cơ? Một Tiểu nha đầu như nó thì gì, bận rộn đến mức ?” Bạch lão gia t.ử với vẻ tin, nhất định là nha đầu lười biếng chịu nấu cơm cho ông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-xuyen-khong-ban-ron-lam-giau/chuong-92.html.]

 

"Tiểu Văn nhận một đơn hàng lớn từ Dược Lai Tửu Lâu trấn, nên mở một tác phường lạp xưởng, mỗi tháng đến mấy vạn cân đấy!" Thẩm lão gia t.ử tiếp lời.

 

Bạch lão gia càng thêm tin, bèn Thẩm lão gia t.ử dẫn đến tác phường của Thẩm Hiểu Văn.

 

Vừa vặn đến giờ cơm trưa, sườn đồi nhỏ đang dùng bữa. Bạch lão gia t.ử những thớ thịt lợn đặt bên ngoài, cùng với chừng nhân công, đành tin. Trong lòng thầm nghĩ, nha đầu tuổi còn nhỏ mà bản lĩnh tồi!

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Tuy nhiên, Bạch lão gia t.ử nhất định thỏa mãn cái khẩu vị của , bèn tìm đến Thẩm Hiểu Văn đang trốn trong phòng. Thẩm Hiểu Văn đang ướp thịt lợn, thấy Bạch lão gia t.ử dẫn Tôn Hổ tùy tiện bước thì mặt mày tối sầm.

 

"Tiểu nha đầu, ngươi cần nhân công ! Đại của sẽ thái thịt miễn phí cho ngươi đó, là ngươi dành chút thời gian nấu cho bữa cơm thì ?" Bạch lão gia t.ử híp mắt hỏi.

 

"Bạch gia gia, thái thịt đủ , đang bận đây! Người cứ tùy tiện dùng bữa !" Thẩm Hiểu Văn mặt cảm xúc đáp.

 

Bạch lão gia t.ử thấy Thẩm Hiểu Văn đồng ý, nhớ ông mang về một con heo rừng, nha đầu vui vẻ nấu cho ông món ngon, bèn : "Tiểu nha đầu, ngươi còn thịt heo rừng ! Hay là bây giờ săn một con về cho ngươi, tối ngươi nấu cho món ngon nhé."

 

Lòng Thẩm Hiểu Văn chợt động, thịt lợn đúng lúc đang thiếu! Năm nay cứ nghĩ thử nên chỉ nuôi một trăm con lợn, nào ngờ đầy một tháng g.i.ế.c sạch lạp xưởng hết . Tháng lên trấn mua về, gần cuối năm , giá cả hề rẻ, đều là mười lăm văn một cân mua về. Nếu Bạch lão gia ngày nào cũng săn về một con, chẳng thể tiết kiệm ít bạc . Nàng lập tức vui vẻ đáp: "Được thôi! Nếu Bạch gia gia ngày nào cũng săn một con, sẽ nấu cơm cho mỗi ngày."

 

Bạch lão gia t.ử xong liền mừng rỡ, lập tức sai Tôn Hổ lên núi săn heo rừng, còn bản thì ung dung trở về viện cùng Thẩm lão gia t.ử phơi nắng uống .

 

Tôn Hổ đành chạy lên núi trong tiết trời lạnh giá, khắp nơi tìm kiếm heo rừng. Trong lòng thầm than khổ, chẳng Bạch tướng quân đưa ăn sung mặc sướng ! Sao giờ lên núi săn heo rừng. Hắn rằng Bạch lão gia t.ử chỉ là đang lừa khổ sai, để bản ông thể ăn uống miễn phí một cách an tâm tại Thẩm gia, dù lão thái thái của Thẩm gia cũng là lợi hại lắm!

 

 

Loading...