Ân Nhân.
Lúc mấy trở về nhà, thấy ngoài cửa đang đậu một cỗ xe ngựa, trong sân cũng mấy con ngựa đang ăn cỏ. Thẩm Hiểu Văn lấy lạ, nhà hình như quen nào hào phóng như .
Lúc , Tiểu Ngân từ đại sảnh : "Cha, về . Nhà khách."
Thẩm Hiểu Văn lập tức tò mò hỏi: "Ngân tỷ, ai đến !"
"Chính là nhà của Bạch lão gia, hình như là tiểu tôn t.ử của lão gia dẫn theo một đống hạ nhân đến đón lão gia! Từng trông thật oai phong lẫm liệt."
Hạt Dẻ Nhỏ
Thẩm Hiểu Văn suýt chút nữa reo hò thành tiếng. Gia đình của Bạch lão gia cuối cùng cũng đến ! Nhìn thấy bọn họ phô trương lớn như hẳn là giàu , thì bạc nàng cho vay cũng thể thu về. Không chừng cảm kích gia đình nàng còn hào phóng cho thêm chút bạc nữa! Nghĩ đến đó thôi thấy vui mừng.
Dương thị gọi nàng nấu cơm trưa. Thẩm Hiểu Văn lập tức hăm hở chạy , hôm nay nàng chiêu đãi khách quý thật chu đáo.
Có năm vị khách đến, Dương thị bảo Thẩm An mua thêm thức ăn. Trong nhà còn mấy cân lạp xưởng và mấy cân thịt, Thẩm Hiểu Văn liền đem nấu hết. Không ngờ hôm nay Thẩm An mua về năm cân thịt bò, một sườn heo, một đầu lợn và lòng già. Món kho là kịp , nên buổi trưa Thẩm Hiểu Văn sáu món: Thịt kho tàu, thịt hầm dưa chua, lạp xưởng hấp, sườn xào chua ngọt, thịt bò luộc , và bắp cải chua cay. Không còn cách nào khác, giờ là mùa đông cũng chẳng rau gì nhiều nên chỉ thể .
Thẩm Trung và Thẩm An mang thức ăn chính sảnh. Dương thị, Tiểu Ngân, Hưng Thịnh, Tiểu Tráng cùng Thẩm Hiểu Văn dùng bữa trong bếp. Khi Thẩm Hiểu Văn gần ăn xong, thấy Thẩm An bước : “Tiểu Văn, trong nhà còn món nào nữa, hết !”
Thẩm Hiểu Văn kinh ngạc hỏi: “Đại ca , nhiều món thế vẫn đủ !”
Thẩm An bực bội đáp: “Muội đó thôi, cháu trai của Bạch lão gia cũng khẩu vị lớn y như ông . Nhà giàu quy củ thật nhiều, còn cho phép hầu dùng bữa cùng, đợi họ ăn xong mới ăn phần còn . Mấy hầu còn kịp ăn gì! Mà chẳng còn bao nhiêu thức ăn .” Thẩm An cũng ngại dám ăn, chỉ ăn lưng bụng.
Thẩm Hiểu Văn vội vàng nuốt hết cơm trong bát cam chịu xào nấu tiếp. Mấy cân thịt bò còn định để dành buổi tối cũng hết, nửa phần sườn còn thì kho tàu, đó xào thêm một chậu bắp cải bảo Thẩm An mang .
Xào nấu nhiều món như khiến Thẩm Hiểu Văn mệt đến rã rời cả xương cốt, vì thế nàng nheo mắt dài ghế dựa trong sân tắm nắng. Đột nhiên, mắt tối sầm , ánh dương che khuất quá nửa. Thẩm Hiểu Văn mở mắt , thấy một đang mặt . Khi rõ đến, nàng giật , chỉ thấy một thiếu niên trai phóng khoáng, trắng trong như cây ngọc, mặc y phục đen, đôi lông mày thanh tú là cặp mắt hẹp dài tựa suối mùa xuân róc rách, sống mũi thẳng tắp, bờ môi mỏng khẽ cong lên. Đây chẳng là thiếu niên kiêu ngạo cứu nàng ! Sao ở nhà ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-xuyen-khong-ban-ron-lam-giau/chuong-49.html.]
Bạch Băng dùng bữa xong ngoài tản bộ tiêu cơm. Từ xa, y thấy cô bé vẻ quen mắt, gần thì chợt nhớ . Nhìn vẻ mặt kinh ngạc thất thố của cô bé, y trêu chọc: “Tiểu nha đầu, như gì! Ta nhớ báo đáp thật chu đáo cơ mà.”
“Ân công? Sao ở đây?” Hưng Thịnh kinh ngạc kêu lên.
“Ân công gì cơ? Hưng Thịnh, con đang gọi ai đấy?” Thẩm Trung và Thẩm An lúc liền hỏi. Thẩm Hiểu Văn nghĩ thầm: Xong , xem thể giấu nữa.
Thẩm Trung gọi Hưng Thịnh, Thẩm An và Thẩm Hiểu Văn bếp. Dương thị và Tiểu Ngân đang rửa bát, Hưng Thịnh liền kể hết chuyện, sót một chi tiết nào, kể cả việc Thẩm Hiểu Văn bảo nó giấu giếm gia đình.
Dương thị xong sợ hãi vô cùng, tức đến phát : “Tiểu Văn, chuyện như con thể giấu nương! May mà Bạch công t.ử cứu con, chứ thì một đại cô nương như con nam t.ử xa lạ lục soát thể thì còn mặt mũi nào nữa. Từ nay về , nương cho phép con bày hàng bán nữa!”
Thẩm Hiểu Văn thấy Dương thị vì lo lắng, liền lập tức đáp lời: “Nương, con đảm bảo sẽ bày hàng nữa. Con , nương đừng đau lòng.”
Thẩm Trung cũng an ủi Dương thị: “Nương của bọn trẻ, chúng để mắt đến Tiểu Văn nhiều hơn là . thật sự là nhờ Bạch công tử. Chúng đa tạ cho thật chu đáo. Nàng xem nên chuẩn chút lễ vật tạ ơn ?”
Dương thị cũng nín , suy nghĩ : “Người là thiếu gia nhà giàu , nhà chúng chẳng đồ vật gì đáng giá. Chi bằng chuẩn chút thức ăn Bạch lão gia thích ăn để mang theo dùng dọc đường.”
“Vậy thì chuẩn thật nhiều . Ta thấy Bạch công t.ử trưa nay cũng thích các món Tiểu Văn nấu. Ta đa tạ Bạch công t.ử , đó sẽ ngoài mua đầu lợn, mua thịt.” Thẩm Trung bước ngoài.
Dương thị sang mắng Thẩm An : “An Nhi, con cũng cùng con giấu giếm nương, còn đáng ghét hơn là sáng nay con thấy Bạch công t.ử mà im thin thít!”
Thẩm An oan ức : “Nương, con oan uổng quá! Hôm đó con đá ngã, căn bản rõ cứu trông như thế nào.”
“Vậy thì con và cùng giấu diếm , chung quy vẫn là của các con.” Dương thị trong bếp mắng mỏ hai một hồi.