Dương thị các nàng như thì bực bội, nhưng nàng vốn dĩ thật thà quen , nhất thời gì. Thẩm Trung càng . Thấy cả nhà đều chậm chạp, Thẩm Hiểu Văn liền : “Đây là Đại Dì và Tiểu Dì ! Hai vị trách oan nương t.ử của . Người hạng mặt dày, chỉ tặng một hai món đồ về Nương gia mà còn huênh hoang kiêu ngạo.” Thẩm Hiểu Văn sớm thấy đồ vật họ tặng bàn, nên cố ý như .
Hai xong, đây là đang mắng họ quanh co chứ gì! Tiểu Dương thị vỗ đùi mỉa mai : “Ôi chao! Vậy hôm nay mở rộng tầm mắt mới . Lễ vật năm mới của nhà ngươi !”
Đại Dương thị lập tức khinh thường : “Cứ hai tay như nhà ngươi, còn dám lớn, sợ gió lớn cho lưỡi sập !”
Tiểu Tráng tức giận hét lên: “Hiểu Văn tỷ của khoác , lễ vật nhà đều ở xe bò ngoài kìa!”
Đinh thị cũng tin, Tiểu Tráng ở ngoài liền chạy xem, lát liền kêu lên: “Ôi trời ơi! Cha nương, mau mà xem !”
Hạt Dẻ Nhỏ
Nghe thấy tiếng la của Đinh thị, cả nhà đều đổ ngoài. Đại Dương thị và Tiểu Dương thị thể tin nổi đống đồ vật chất xe bò trong sân. Cữu phụ cữu mẫu đỡ Lão phu phụ hai Dương gia cũng bước , kinh ngạc hỏi: "Nhị tỷ, nhiều đồ vật đến ? Chiếc xe bò cũng là của nhà tỷ ư?"
Đại Dương thị hồn, khẳng định Nhị vì giữ thể diện mà vay mượn tiền sắm sửa lễ Tết, bèn bằng giọng chân tình: "Nhị , tỷ như quá hồ đồ . Sao thể vì nhất thời tức giận mà vay tiền mua lễ Tết chứ! Còn mượn cả xe bò nữa, tỷ mau trả ! Nếu Cha nương nhận lễ vật mà khiến tỷ khổ sở, chúng chịu nổi đây."
Lão phu phụ hai Dương gia , thật sự tưởng rằng Dương thị vì giữ thể diện mà vay tiền. Dù cũng là Nữ nhi , Dương lão gia : "Nhị nha đầu, những năm là Cha nương , để con chịu uất ức. Lễ Tết con cứ mang về ! Cha nương thể để con gánh nợ !"
Dương thị Cha nương vẫn quan tâm nên cảm động : "Cha, Nương, là của con bất hiếu, những năm nhà cửa khó khăn cũng gì để hiếu kính hai . Năm nay nhà khấm khá lên . Chiếc xe bò là nhà mua, lễ Tết cũng là tiền do nhà tự kiếm , Cha nương cứ yên tâm nhận lấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-xuyen-khong-ban-ron-lam-giau/chuong-45.html.]
Đinh thị công phụ trả lễ đang nghĩ cách ngăn cản, bèn vội vàng : "Cha nương, nhà Nhị tỷ phát tài ! Người xem Nhị tỷ hiếu thảo bao, mua nhiều đồ vật như . Hai nhận thì thật là phụ lòng hiếu thảo của Nhị tỷ ."
Thẩm Trung lập tức bước tới lấy đồ vật, : "Cha nương, hai cứ yên tâm nhận ! Con mang đồ vật trong cho hai ." Nói xong liền gọi Thẩm An cùng chuyển đồ, Đinh thị cũng nhanh chóng xúm , chẳng mấy chốc thứ đều đặt bàn ở đại sảnh.
Thẩm Hiểu Văn chỉ đồ vật bàn : "Ngoại công, Ngoại bà, hai tấm vải bông là nương con đặc biệt mua cho hai may y phục khi sang xuân. Hộp điểm tâm cũng mua ở trấn, hợp với lão nhân ăn, còn thịt là thịt heo rừng, mời Ngoại công, Ngoại bà nếm thử cho ." Đại Dương thị hai tấm vải bông, tấm vải bố mà tặng đặt bên cạnh, chỉ cảm thấy mất mặt.
Tiểu Tráng cũng chỉ vò rượu lớn đất : "Ngoại công, Ngoại bà, vò rượu là Túy Lý Hương nổi tiếng nhất mà nương con mua ở trấn, còn xúc xích là do Hiểu Văn tỷ con , ngon lắm, bán cho tửu lầu lớn nhất trấn với giá năm mươi văn một cân đó!" Tiểu Dương thị vò rượu lớn như chắc ba lạng bạc, cùng với đống đồ , lễ Tết của thể so sánh , sắc mặt nàng nhất thời xanh mét.
Đinh thị thấy nhiều đồ vật như thì mừng rỡ, lập tức nhiệt tình dâng rót nước cho cả nhà Dương thị. Thẩm Hiểu Văn nhớ những năm họ bộ nửa ngày trời cũng một ngụm nước uống, Đinh thị quả là quá trọng lợi danh.
Buổi trưa, Đinh thị xào xúc xích và thịt heo rừng. Đại Dương thị vì giữ thể diện nên chỉ ăn rau và cơm, ăn đồ do Dương thị mang tới, nhưng lang nhi Nữ nhi của Đại Dương thị thích ăn xúc xích, khiến Đại Dương thị tức giận, vội vàng ăn vài miếng dẫn cả nhà bỏ về. lang nhi Đại Dương thị còn la hét đòi ăn xúc xích, Đại Dương thị đ.á.n.h cho một trận lóc ỉ ôi cả nhà trở về.
Tiểu Dương thị cũng chẳng khá hơn là bao, nhà đều món ăn ngon, nàng cũng nhịn ăn một miếng, thể ngừng nữa. Tiểu Tráng bên cạnh vui vẻ : "Xem Tiểu Di cũng thích ăn xúc xích nhà cháu!" Khiến Tiểu Dương thị hổ chỉ tìm một cái khe đất để chui . Ăn xong cơm cũng vội vàng cáo từ về.
Dương thị ăn cơm xong vài câu tâm tình với Cha nương cũng cáo từ chuẩn trở về. Cả nhà vui vẻ lái xe về, Dương thị chỉ cảm thấy ngày là ngày thoải mái và hả hê nhất trong cuộc đời nàng.