Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ - 3

Cập nhật lúc: 2025-11-19 06:25:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn nữa… nếu Ôn Lượng thi trượt Trạng Nguyên sang đổ hết lên đầu Noãn nhi thì ? Bà rõ tính tình nhà đại phòng. Không bắt kẻ khác gánh họa thì họ cam tâm?

Hừ! Trạng Nguyên dễ đỗ thế chắc?

Cái danh vọng đó .

nếu đuổi thì dọn ?

Trong tay bà một xu, dọn thì dù cũng còn gian phòng chứa củi để chui chui . Dù ở cạnh chuồng heo, dù phòng lúc nào cũng sặc mùi phân heo, còn hơn cả nhà dắt díu đường.

Vương thị càng nghĩ càng thấy rối ruột.

Ôn Noãn giường, cuối cùng cơn choáng cũng giảm bớt. Cô hít một yếu ớt, giọng như gió thoảng:

“Dọn…”

Ngô thị thấy môi con gái khẽ động, nhưng rõ, vội cúi sát :

“Noãn nhi, con gì? Có uống nước ?”

“Dọn… chúng dọn .”

Ôn Noãn cố gom chút sức lực còn , từng chữ đều như kéo từ đáy phổi.

“Con chậm trễ việc Lượng ca ca thi đỗ Trạng Nguyên.”

Trước lúc hai bà già lao cãi , Ôn Noãn xuyên tới. Thứ khiến cô tỉnh chính là mùi phân heo nồng nặc thể chịu nổi.

cơ thể quá yếu, đang tiếp nhận ký ức nguyên chủ nên thể mở mắt ngay. Cô cũng cần thời gian để nuốt xuống sự thật — xuyên .

Và xuyên một cơ thể nông nữ bẩm sinh suy nhược, bệnh tật triền miên. Vì cứu cô mà cha bán phòng, bán ruộng, bán hết đất đai, thậm chí bán cả tớ nhà . Gần như nhà tan cửa nát.

Dân trong thôn lưng gọi cô là “ chổi”, “quỷ đòi nợ”, “quỷ c.h.ế.t sớm”, “ấm sắc thuốc”.

từ ký ức nguyên chủ, Ôn Noãn rõ — Ôn Lượng tuyệt đối tài cán gì để thi Trạng Nguyên!

Cô nhất định chịu để trút hết tội lên đầu .

Hơn nữa Chu thị và cả đại phòng quá thâm hiểm. Đây chính là cơ hội để thoát khỏi vòng kiềm kẹp của họ, sống cuộc đời của .

Ngô thị rõ lời con gái, đôi mắt lập tức đỏ hoe. Bà sang Vương thị, giọng run lên:

“Nương… Noãn nhi dọn .”

lúc , rèm cửa xốc lên. Một đàn ông cao lớn bước , tay xách hai gói t.h.u.ố.c bọc giấy dầu.

“Vậy thì dọn.”

Giọng ông trầm thấp nhưng dứt khoát.

Ông thấy từ bên ngoài — Noãn nhi dọn, thì dọn.

Ôn Noãn nghiêng đầu . Người đàn ông vết sẹo dữ tợn kéo dài nửa gương mặt nhưng khí chất nho nhã, khiến vẻ hung dữ trông càng kỳ dị.

Từ ký ức, cô : đây là cha nguyên chủ, Ôn Gia Thụy.

Vương thị lập tức đồng ý:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha-gdpc/3.html.]

“Được! Noãn nhi dọn thì chúng dọn! Dọn ngoài!”

Cả nhà họ đều là như thế — Noãn nhi gì thì nấy. Đứa bé từ nhỏ khổ sở, sống cũng chẳng còn bao lâu, nên trong nhà ai cũng nhường nó.

Cứ dọn ngoài vài ngày.

Chờ Noãn nhi định dọn về cũng .

Chu thị Vương thị đồng ý dọn thì trong lòng vui như mở cờ. niềm vui chỉ kéo dài chớp mắt—bà vẫn lo. Đám mà dọn ngoài vài hôm gặp khó khăn, thể nào cũng kiếm cớ về bám víu.

Nghĩ đến đó, Chu thị lập tức thò tay áo, moi một lượng bạc gói kỹ. Đưa bạc mà lòng đau như cắt, nhưng mặt vẫn cứng như đá:

" mua cái phòng chứa củi của các . Nhận bạc thì về đừng mà liên lụy chúng !"

Thượng phòng, sương phòng, đến phòng chứa củi… tất cả đều từ của hồi môn của Vương thị dựng thành. Vậy mà giờ, đến cái phòng tồi tàn nhất cũng giữ nổi.

Ông Ôn nhíu mày gì đó, nhưng khi ánh mắt sắc như d.a.o của Chu thị lia sang, ông lập tức nuốt hết lời bụng.

Vương thị do dự. Bán cả phòng chứa củi … nghĩa là bọn họ sẽ còn lý do để trở về nữa, dù khổ đến .

Chu thị thấy biểu cảm liền cho đối phương cơ hội suy nghĩ, lập tức châm chọc:

"Một lượng bạc cho cái phòng chứa củi rách nát là quá đủ ! Sao? Lại bám ở đây ? Nếu để ôn thần hại Lượng nhi thi Trạng Nguyên, thì bà đền nổi ? Hay bà liệt tổ liệt tông của Ôn gia thất vọng?"

Lời cay độc như d.a.o nóng đ.â.m n.g.ự.c Vương thị. Bà lập tức giật lấy thỏi bạc khỏi tay Chu thị, gằn giọng:

"Muốn ăn vạ ? Thế nào mà xin liệt tổ liệt tông của Ôn gia chứ? Cháu trai của còn nhiều hơn nhà bà đấy! Và bà cho rõ: nếu bà còn dám gọi Noãn nhi là ôn thần một nữa, thì đừng mơ dọn !"

Chu thị lúc nào cũng mở miệng là Trạng Nguyên, Trạng Nguyên… tưởng như thi trúng dễ lắm ? Nếu dễ thì ngoài đường đầy Trạng Nguyên !

Thi đậu thì sang vu vạ Noãn nhi? Nằm mơ!

Trong lòng Vương thị c.h.ử.i rủa liên hồi, nhưng bà . Bà nhỏ nhen với con nít.

Chu thị nheo mắt, giọng đầy khinh bỉ:

"Cháu trai thì nhiều thật, nhưng đứa nào hồn! Đứa thì bệnh, đứa thì phế! Không đổ thì mau dọn ! Bạc bà lấy , đừng phiền nhà nữa!"

liếc qua đám Ôn Noãn bằng ánh mắt như rác rưởi. Một ổ phế vật.

Chỉ cần nghĩ đến đứa cháu trai trưởng và cháu gái trưởng đầy tiền đồ là Chu thị kiêu ngạo hẳn lên.

"Bà lập xem!"

Ôn Gia Thụy giận đến mức mặt đen như đáy nồi. Con cái ông, đứa nào chẳng là bảo bối của ông? Phế vật cái gì!

Vương thị cũng chọc điên:

"Bà cứ yên tâm! Dù nhà chúng đường ngủ bụi, cũng nhất định trở về phiền bà! Mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây! Ai tương lai chứ? Biết chính cháu trai mới là thi đỗ Trạng Nguyên, rạng danh tổ tông! Đến lúc đó, bà đừng mà mò tới cầu xin!"

Trong lòng bà hiểu rõ—chuyện đó khó lắm. thua gì thì thua, thể thua miệng!

Ôn Lạc gọi là phế vật, bàn tay nhỏ nắm chặt . Từ hôm nay trở , nhất định nổi bật hơn Ôn Lượng, tiền đồ, khiến bà còn mặt mũi một câu như nữa.

“Không bệnh thì chính là phế vật?”

Nhìn dáng vẻ đắc ý của Chu thị, Ôn Noãn chỉ thấy trong lòng bốc lên một tia lửa tàn độc, nhỏ thôi nhưng bén lắm. Thân thể mở miệng một câu cũng khó khăn, nhưng giờ phút , nàng chỉ lập tức rời khỏi nơi , ngoảnh .

Về ... chờ xem

Loading...