Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ - 1

Cập nhật lúc: 2025-11-19 06:18:33
Lượt xem: 0

Dưới tán cây khô quấn đầy dây leo già, một chiếc chuồng heo xiêu vẹo. Trong chuồng, hai con heo béo mập ăn uống no nê kêu eng éc dứt, âm thanh chát chúa vọng khắp sân.

Cạnh đó là một gian nhà tranh cũ kỹ. Lúc bên trong đang ầm ĩ như ai lật tung cả mái nhà.

Ôn Noãn cảm thấy đầu như búa nện. Tiếng cãi vã khiến cô đau đến mức nứt óc. Cô cố gắng mở mắt, nhưng mỗi mí mắt nhúc nhích, cơn choáng váng cuộn lên như sóng lớn, suýt nữa nuốt trọn cả ý thức của cô.

mặc kệ! Hôm nay nhất định tống cái ôn thần đen đủi khỏi phòng chứa củi! Không thì mấy lập tức cút luôn !

Lão nhân, ông còn ? Ông sợ gặp liệt tổ liệt tông, hỏi dung túng đứa xui xẻo ?!”

Giọng the thé thuộc về phụ nữ cài thoa bạc đầu. Làn da bà trắng nhợt nhưng đôi gò má cao, ánh mắt xếch thành hình tam giác ngược, môi mỏng mím chặt — chỉ thôi cũng là hạng khó ở.

Đại phu : nếu đêm nay “ôn thần” tỉnh, thì chuẩn hậu sự cho xong.

Tháng cháu trai trưởng của bà sẽ thành . Bà tuyệt đối cho phép cái chổi va chuyện hỉ, phá hoại vận của đứa cháu đang kỳ vọng thi Trạng Nguyên, quan to.

Hơn nữa, bà vốn đuổi cả nhà “ chổi” từ lâu.

Bây giờ cơ hội đưa đến mặt, dại gì bỏ lỡ!

Ông Ôn vợ , tâm cũng nóng bừng bừng. Ông bước tới mép giường, cúi xuống xem thở của cô bé bất động — yếu đến mức như như .

Trong lòng ông hốt hoảng thật sự. Nhỡ con bé c.h.ế.t ngay lúc , chẳng xui xẻo đổ thẳng lên hỉ sự của Lượng nhi ? Tiền đồ nhà lão tứ con bé kéo xuống đến thế nào, ông còn ?

Ông nghiến răng, sang chính thê của :

“Quế Chi, Noãn nhi sắp qua khỏi . Người sắp tắt thở thế khác gì c.h.ế.t? Bà mau lấy chiếu quấn , ném cho ! Chẳng lẽ bà cả nhà nó liên lụy c.h.ế.t ?!”

Quế Chi gạt nước mắt, giọng run nhưng kiên quyết:

“Lão nhân, một nhà thì phúc cùng hưởng, họa cùng chịu. Sao cứ mở miệng là liên lụy? Noãn nhi cũng là cháu gái ông! Là mạng chứ vật vô tri mà ném là ném! ném!

"Noãn nhi phúc lớn mạng lớn, nhất định . Chúng sẽ ở yên trong phòng chứa củi, ba tháng bước lên phòng . Tuyệt đối sẽ va chạm hỉ sự của cháu trai trưởng!”

Một mạng , mà ông thể lạnh lùng đến mức

“Cha… con cầu xin … đừng ném Noãn nhi.”

Ngô thị quỳ sụp xuống, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn .

“Nhiều năm nay con bé vẫn chịu đựng . Lần cũng . Cha đừng ném con bé… xin …”

"Con bảo đảm từ hôm nay trở , chúng con tuyệt đối bước khỏi phòng chứa củi nửa bước! Sẽ đụng chạm Lượng nhi nữa !" Ngô thị quỳ sụp xuống, đôi mắt đỏ hoe như ai bóp nghẹt, giọng run rẩy van nài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha-gdpc/1.html.]

Noãn nhi của bà… đúng là mệnh khổ đến tột cùng.

Hai đứa nhỏ co ro ở góc tường, thấy mẫu quỳ xuống thì hoảng hốt quỳ theo. Chúng níu lấy ống quần ông Ôn, thành tiếng:

"Ông ơi… đừng ném tam tỷ ! Tỷ nhất định sẽ khỏi mà! Chúng cháu sẽ ngoài nữa, về cũng ngoài!"

" ông nội… chúng cháu ngoài, sẽ đụng đại ca! Xin ông đừng bỏ tam tỷ. Tỷ thật sự sẽ !"

"Không !" Ông Ôn quát một tiếng, giọng như c.h.é.m đứt hy vọng. "Việc còn thương lượng! Các ở trong phòng thì nha đầu cũng vẫn thể c.h.ế.t! Chẳng lẽ c.h.ế.t mà còn ôm trong nhà? C.h.ế.t là đen đủi, xúi quẩy!"

Chu thị lập tức chen , mặt mày dữ tợn như hằn cả oán khí lâu năm:

"Đều tại đám các ! Không chịu chúng sống , hại Lượng nhi thi nổi Trạng Nguyên, hại Ôn gia đời đời thể nở mày nở mặt!"

trừng trừng đứa bé gái bất động giường—sắc mặt trắng bệch như giấy, n.g.ự.c chẳng còn phập phồng. Nhìn qua là … chắc chắn qua khỏi.

"Không! Không !" Một đứa nhỏ sụt sùi, nước mắt rơi lã chã. "Ông nội đừng ném tỷ … tỷ sẽ c.h.ế.t…"

"Lão nhân , tim ông bằng sắt đá ? Noãn nhi còn sống đó! Sống sờ sờ! Sao ông nhẫn tâm độc địa như thế!" Vương thị nghẹn, gân xanh nổi thái dương.

"Ta…" Ông Ôn hai đứa cháu đến ướt đẫm cả mặt, trong lòng khỏi d.a.o động. Ông trở thành kẻ tàn nhẫn, tự tay chuyện tổn âm đức.

mệnh của đứa cháu trai trưởng… ông thể nghĩ đến.

"Ông ném thì để ném!" Chu thị gào lên, thấy ông Ôn do dự thì lập tức lao đến mép giường như cơn gió độc. Bà túm lấy thể gầy gò, nhẹ bỗng của nữ hài, bế bổng lên định mang ngoài.

Vương thị giật đến mức hồn vía như rời khỏi xác, luống cuống lao tới:

"Chu thị! Bà buông Noãn nhi ! Nếu bà con bé rơi, liều với bà!"

Chu thị ôm chặt lấy đứa nhỏ trong tay, gân tay nổi rõ, hề nhượng bộ:

"Không buông! nhất định mang con ôn thần ngoài, thể để nó hại cả nhà !"

Hai đàn bà, một giữ nửa , một giữ nửa , sức lực giằng co đến mức cả căn phòng chao đảo theo. Không ai chịu nhường ai, ai chịu buông tay.

"Noãn nhi ôn thần! Chu thị, buông tay ! Nếu , liều mạng với bà!"

"Không buông! Nếu ném con quỷ c.h.ế.t sớm , thì mấy dọn ngoài! Đừng mang xui xẻo nhà !"

Hai đôi mắt đỏ ngầu trừng , như hai con thú dồn đường cùng.

Ngô thị một bên, tay run run đưa hờ, cả căng chặt như dây đàn. Chỉ cần một sơ sẩy, chỉ cần đứa nhỏ tuột khỏi tay họ, bà sẽ lao tới đỡ.

Loading...