Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 468: Truyền Tin Mật
Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:18:13
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảnh Duệ cũng kẻ ngốc, thấy lời của hai khác thường ngày, đoán Thượng Quan Huyền Dật đột nhiên đề nghị dạo phố nhất định là việc cần . Hắn dậy: “Tối qua trộm, hại đó dám ngủ, về phòng ngủ bù đây.”
“Dương Liễu, em ở phòng trông coi mấy khối ngọc thạch , đừng để trộm mất!” Hiểu Nhi dặn Dương Liễu.
Dương Liễu gật đầu.
Thế là ai về phòng nấy.
Đợi Hiểu Nhi xong quần áo, Thượng Quan Huyền Dật cũng một bộ y phục màu xám bạc, chờ ngoài cửa phòng nàng.
Thượng Quan Huyền Dật nắm tay Hiểu Nhi dạo phố, hai bên đường bày bán nhiều sạp hàng. Trước một sạp thịt dê nướng đông nghịt , Hiểu Nhi cũng xếp hàng mua hai xiên ăn thử.
“Thịt dê nướng thơm quá, mùi vị chắc tệ, Thượng Quan đại ca cũng thử một xiên !” Hiểu Nhi đưa xiên thịt dê tới mặt .
Đây là đầu tiên Thượng Quan Huyền Dật ăn đồ ăn lề đường, do dự một chút mới nhận lấy và ăn.
Chẳng ngon chút nào! So với đồ nha đầu nướng thì kém xa! Mùi tanh nồng khiến nôn!
Thực kiếp Hiểu Nhi cũng từng ăn đồ lề đường, nhưng sống một đời, nàng nghĩ thông suốt, đời nên sống phóng khoáng một chút! Nàng hiện tại là cô nương mười mấy tuổi, chính là lúc nên tiêu sái tự do.
Chẳng câu thế : Khi còn trẻ nên nhiều chuyện điên rồ một chút, mới uổng phí bốn chữ "niên thiếu khinh cuồng"!
Hơn nữa chỉ là ăn đồ lề đường thôi mà, cũng tính là điên rồ! Chỉ là tùy hứng thôi!
Hiểu Nhi chuyên chọn những sạp đông để mua đồ ăn. Vì huyện Vân Thạch khách thương qua đông đúc nên món ăn nam bắc đều bán.
Ăn dọc một đường, Hiểu Nhi cảm thấy bụng sắp nứt .
Hiểu Nhi ăn no căng, Thượng Quan Huyền Dật cũng ngoại lệ, cảm thấy đống đồ ăn rác rưởi trong bụng dồn lên tận cổ họng.
Hiểu Nhi nếm thử một miếng thấy ngon, liền lấy lý do "đừng lãng phí thức ăn" để đưa cho . Hắn hối hận vô cùng, bao nhiêu lý do tìm, tìm cái cớ ăn quà vặt chứ.
Đồ ở mấy sạp cũng chẳng ngon lành gì, chỉ thể là miễn cưỡng nuốt , hiểu nhiều cô nương trạc tuổi nha đầu thích mua ăn đến thế.
“Thượng Quan đại ca, no lắm , ăn nổi nữa.” Hiểu Nhi tay cầm một cái bánh nướng ăn dở, đáng thương Thượng Quan Huyền Dật.
Khóe miệng Thượng Quan Huyền Dật giật giật, nhưng vẫn nhận lấy cái bánh c.ắ.n một miếng. Thực : Nha đầu, Thượng Quan đại ca no đến mức thấy đồ ăn là nôn .
Hắn căng da đầu, cúi xuống c.ắ.n một miếng thì thấy phía một con ch.ó hoang màu vàng, cúi đầu tìm ăn về phía họ.
Mắt Thượng Quan Huyền Dật sáng lên, xổm xuống, đưa miếng bánh trong tay cho con ch.ó hoang đang tới.
Con ch.ó hoang lẽ đói quá, vẫy đuôi rối rít chạy , há mồm đớp trọn miếng bánh.
Thượng Quan Huyền Dật đầy cảm động nó: Sao mày xuất hiện sớm hơn để cứu rỗi dày của !
Hiểu Nhi thấy bộ dạng của Thượng Quan Huyền Dật cũng chút ngại ngùng: “Thượng Quan đại ca, no quá ?”
Nàng ăn nhiều sạp như , sắp nôn đến nơi , vẫn đưa tin tức ngoài?
“ là no.” Thượng Quan Huyền Dật gật đầu.
Hắn quanh phố một vòng, thấy cách đó xa bán kẹo hồ lô, liền : “Sơn tra giúp tiêu hóa, chúng mua một xiên kẹo hồ lô ăn .”
Hiểu Nhi xong gật đầu, mặc dù nàng thích ăn món lắm.
Thượng Quan Huyền Dật gọi hai xiên sơn tra, lúc trả tiền, một mảnh giấy nhỏ cũng thuận thế rơi tay đối phương.
Đến lúc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nha đầu gần như ăn sạch cả con phố, chừa đúng món kẹo hồ lô ăn chứ?!
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Hiểu Nhi: Sao Thượng Quan đại ca chọn đúng món nàng ghét nhất là kẹo hồ lô chứ!
Sau khi trở về khách điếm, Thượng Quan Huyền Dật lập tức nôn thốc nôn tháo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-khuynh-thanh/chuong-468-truyen-tin-mat.html.]
Người tiêu chảy đến mềm nhũn cả chân quyết định kiếp bao giờ đưa nàng ăn quà vặt nữa, mấy thứ đó tuyệt đối vệ sinh chút nào.
Hiểu Nhi bưng một cốc nước gian cho : “Thượng Quan đại ca, uống ngụm nước .”
Uống nước xong, Thượng Quan Huyền Dật cảm thấy khá hơn nhiều. Chủ yếu là do đồ ăn đều tống khứ ngoài sạch sẽ .
Chập tối, kẻ giám sát bọn họ cả ngày về phục mệnh.
“Ngươi bọn họ gì bất thường, dọc đường chỉ nếm thử các loại quà vặt? Vậy lúc tiếp xúc với những bán hàng đó, đặc biệt chú ý đến ai ?”
“Không .” Người nọ nghĩ nghĩ lắc đầu.
“Được , , lui .”
Nửa đêm, cửa sổ phòng Thượng Quan Huyền Dật hạ xuống một con bồ câu đưa thư.
Hắn lấy ống trúc chứa thư , xem lướt qua một cái, đó nắm chặt tờ giấy, khi mở tay , tờ giấy biến thành một đống vụn giấy.
Gió bấc gào thét thổi qua, cuốn những mảnh giấy vụn trong tay bay đầy trời, tựa như một trận tuyết nhỏ.
Đêm đó cứ thế bình lặng trôi qua.
Ngày hôm , Dương Liễu trực tiếp đến đại lao nha môn thăm tù.
“Vị quan sai đại ca , thăm bắt hôm qua.”
Quan sai gác ngục đ.á.n.h giá nàng từ đầu đến chân một lượt gì.
Dương Liễu thấy , vội lấy hai lượng bạc đưa cho : “Quan sai đại ca, trời lạnh giá, chút bạc để các vị mua rượu ấm .”
Tên quan sai cầm đầu nhận lấy, nắn nắn mới lộ vẻ kiên nhẫn : “Ngươi thăm ai? Hôm qua bắt mấy lận!”
“Đại ca , Triệu Dũng.”
Bốn tên quan sai gác ngục thấy cái tên thì sắc mặt đổi, vội xua tay đuổi nàng : “Triệu Dũng gan to bằng trời, đến ái của Huyện lệnh đại nhân cũng dám trêu ghẹo, đại nhân đang cơn thịnh nộ, chúng dám mở cửa cho ngươi .”
Dương Liễu lấy mười lượng bạc đưa cho , giơ giỏ thức ăn tay lên : “Quan sai đại ca, các vị ơn , chỉ đưa chút đồ ăn cho , sẽ ngay thôi.”
Mười lượng bạc, tiền nhỏ ! Mấy , đó tên cầm đầu mới gật đầu: “Một chén nhỏ thôi đấy.”
Một quan sai mở cửa, dẫn Dương Liễu đến phòng giam giữ Triệu Dũng rời .
Triệu Dũng thấy Dương Liễu xách giỏ thức ăn tới, vội vàng giật lấy cái giỏ, mở ăn ngấu nghiến.
Đói khát suốt một ngày một đêm, rốt cuộc chẳng còn màng gì hình tượng nữa.
“Trong đại lao cho ăn cơm ?”
“Cơm đó thiu, ngửi một cái là nuốt nổi!” Triệu Dũng nhồm nhoàm ăn cơm, rõ tiếng.
“Từ từ thôi, ăn xem nhốt đây? Ta chỉ thời gian một chén thôi.”
Nhắc tới việc , Triệu Dũng liền giận sôi máu, nuốt vội thức ăn trong miệng, cũng chẳng màng đến đói nữa, kể đầu đuôi câu chuyện.
……
Thời gian một chén trôi qua nhanh, quan sai tới thúc giục Dương Liễu.
“Hết giờ , mau!”
“Dương Liễu, mau chuộc ngoài với, cái nơi quỷ quái chỗ cho ở!” Triệu Dũng Dương Liễu đầy luyến tiếc.
Dương Liễu thu dọn bát đũa: “Ai bảo ngốc háo sắc, cứ ở yên đó chịu chút giáo huấn !”
Triệu Dũng nước mắt, chịu tội còn đủ ?