Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 450: Thượng Quan Huyền Dật tỉnh lại và sự thật ngượng ngùng

Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:18:03
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong hang khá khô nóng, Thượng Quan Huyền Dật lấy từ nhẫn gian hai tấm ván giường và một cái chăn bông trải sẵn. Làm xong những việc , cảm thấy sức lực như cạn kiệt.

 

Rất xuống nghỉ ngơi, nhưng , nha đầu vẫn còn ngoài giữa trời băng tuyết, lâu sinh bệnh thì !

 

Hắn gượng dậy, gần như bò khỏi hang.

 

Thượng Quan Huyền Dật khó nhọc cõng Hiểu Nhi lên lưng, vịn vách đá trong hang. Hai cùng ngã xuống chiếc "giường" trải.

 

Trước khi hôn mê, Thượng Quan Huyền Dật nghĩ thầm: Tuyết rơi lớn thế , chắc sẽ nhanh chóng xóa sạch dấu vết lên núi! Tuyết rơi to thêm chút nữa ! Hắn thực sự còn sức để việc đó nữa.

 

Linh hồn cũng cần nghỉ ngơi, Hiểu Nhi thấy cả hai bình an vô sự liền trở về phòng ngủ trong gian.

 

Nhân lúc chủ nhân ngủ, một con rắn và ba con ngỗng tụ tập bàn bạc đối sách.

 

"Tiểu Hoàng, ngươi xem cứu tên ?" Bạch Thiên đàn ông ngã xuống vẫn quên ôm chặt chủ nhân hôn mê, lòng đầy rối rắm.

 

Hoàng Kim Cự Mãng ném cho Thượng Quan Huyền Dật một ánh khinh bỉ: "Không cứu!"

 

" cứu thì ai chăm sóc cơ thể chủ nhân? Chúng ngoài !" Bạch Thiên cũng mâu thuẫn!

 

"Cứu tỉnh dậy nhanh lên, nhân lúc chủ nhân đang ngủ. Cứu tỉnh để chăm sóc chủ nhân. Chủ nhân xưa nay ưa sạch sẽ, chịu bẩn thỉu. Nếu chủ nhân tỉnh , thấy giúp vệ sinh thể, nghĩ quẩn đòi lên Tây Thiên xuống địa ngục mất."

 

Hoàng Kim Cự Mãng nhớ cảnh chủ nhân trùm chăn kín mít mấy ngày dám gặp , hại nó mất mấy chục con gà ngon lành, nó cũng thấy cần thiết cứu : "Nếu thì cứu !"

 

Bạch Thiên thì nghĩ, gần đây chủ nhân tự dọn dẹp gian, nếu nàng hổ dám gặp ai, vất vả vẫn là nó, cho nên nhất là nhân lúc chủ nhân ngủ, cứu tỉnh : "Cứu , cứu , hời cho quá."

 

"Cứu tỉnh để trâu ngựa cho chủ nhân, gọi là hời cho ! Hắn hại chủ nhân thành thực vật, chẳng lẽ nên chuộc tội ?"

 

"Vẫn là Thiên Bạch thông minh. Cứu , nhưng đừng cứu tỉnh hẳn, để tiếp tục bệnh, , chăm sóc chủ nhân thêm mấy ngày."

 

"Được!" Thế là Thiên Bạch đích xưởng gia công gian, chế một lọ t.h.u.ố.c viên, dùng mỏ ngậm một viên, định phun về phía Thượng Quan Huyền Dật.

 

"Để !" Bạch Thiên thấy thế giật lấy viên thuốc, tự ngậm lấy, nhắm trúng miệng Thượng Quan Huyền Dật phun .

 

Đồ bà xã ngậm qua, thể để nam nhân khác ăn!

 

Viên t.h.u.ố.c chạm môi Thượng Quan Huyền Dật liền tan , nước t.h.u.ố.c theo cổ họng trôi xuống thực quản, bắt đầu tiêu hóa, hấp thu.

 

Màn đêm buông xuống nhanh, Thượng Quan Huyền Dật mở mắt, thấy Hiểu Nhi yên tĩnh bên cạnh, vô thức thở phào nhẹ nhõm.

 

Sau một giấc ngủ, Thượng Quan Huyền Dật cảm thấy cơ thể khỏe hơn nhiều, vết thương vẫn còn nhưng bệnh thì đỡ hẳn.

 

Hắn chút ngạc nhiên nhưng nghĩ nhiều, dậy ngoài, trời tối đen như mực.

 

Lấy minh châu từ gian soi xét tình trạng của Hiểu Nhi, quả nhiên...

 

Nơi chỉ hai , tuy ngượng ngùng nhưng cũng chỉ thể là , dù hai sớm muộn gì cũng là phu thê. Thượng Quan Huyền Dật yên tâm lấy từ gian lò than, chảo sắt, chậu nước...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-khuynh-thanh/chuong-450-thuong-quan-huyen-dat-tinh-lai-va-su-that-nguong-ngung.html.]

Thượng Quan Huyền Dật ngoài múc ít tuyết sạch, đun một nồi nước nóng, đó đổ nước chậu, đặt bên mép giường, lấy một chiếc khăn vải sạch, xoay , Hiểu Nhi đang hôn mê, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng: "Nha đầu, mạo phạm ."

 

Sau đó nhắm mắt cởi bỏ đai lưng của nàng..., xoay , vớt khăn trong chậu gỗ, vắt khô, bắt đầu cẩn thận lau cho nàng.

 

Ở thời đại địa vị phụ nữ cao, lẽ chẳng đàn ông nào chịu việc mà trong mắt là dơ bẩn và mất tôn nghiêm nam nhân thế .

 

ở hiện đại, chồng chăm sóc vợ ốm liệt giường như vẫn , điều liên quan đến tôn nghiêm, chỉ là tình yêu thương.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Thượng Quan Huyền Dật hề chút ghét bỏ nào, mỗi ngày thấy Hiểu Nhi thể ăn uống tiêu tiểu, vui mừng, ít nhất điều đó chứng tỏ nàng vẫn còn sống, chỉ là đang ngủ thôi, hiện tại giống như đứa trẻ, thể tự lo liệu mà thôi.

 

Linh hồn Hiểu Nhi đang ngủ trong gian, trong lúc nàng , đang từng chút một trở về bản thể.

 

Sau khi Thượng Quan Huyền Dật lau cho Hiểu Nhi xong, lấy từ nhẫn gian một bộ y phục sạch sẽ cho nàng. Khi thắt đai lưng cuối cùng, tay Hiểu Nhi khẽ động đậy, nàng mở mắt.

 

Hiểu Nhi Thượng Quan Huyền Dật đang cúi đầu nghiêm túc thắt đai lưng cho , nàng lập tức nhớ cảnh tượng xe ngựa đó, lẽ ...

 

Nàng đảo mắt, thấy chậu nước và bộ y phục bẩn của để ghế...

 

Sau đó cả nàng cứng đờ! Nàng nhắm mắt , mặt đỏ bừng trong nháy mắt!

 

Ông trời, chơi như chứ! Ngươi cho tỉnh muộn một hai phút hoặc sớm hơn chút nữa ? Hiểu Nhi gào thét trong lòng!

 

Tại cứ để nàng chuyện !

 

Cái linh hồn xuất khiếu? Ai thể cho nàng , nàng gọi một tiếng cha!

 

Thượng Quan Huyền Dật đang thắt đai lưng cho Hiểu Nhi thì khựng , hình như thấy tay nha đầu động đậy!

 

Hắn ngẩng đầu Hiểu Nhi với vẻ thể tin nổi, phát hiện mặt nàng đỏ bừng, biểu cảm như thể sẵn sàng hy sinh oanh liệt, trong lòng mừng như điên!

 

"Nha đầu, nàng tỉnh !" Giọng Thượng Quan Huyền Dật giấu sự kích động.

 

nhanh chóng nghĩ đến nguyên nhân Hiểu Nhi đỏ mặt. Nha đầu tỉnh bao lâu ? Chắc chuyện giúp nàng đồ bẩn và lau nhỉ? Nghĩ đến đây mặt cũng vô thức đỏ lên.

 

Hắn âm thầm thu chậu nước và quần áo bẩn phía gian.

 

Khi Hiểu Nhi hôn mê bất tỉnh, chăm sóc nàng như Thượng Quan Huyền Dật thấy , nhưng khi nàng tỉnh và phát hiện việc , cảm thấy vô cùng hổ, chỉ tìm cái lỗ mà chui xuống.

 

Trốn tránh tính cách của Hiểu Nhi, nếu Thượng Quan đại ca nàng tỉnh mà nàng cứ nhắm mắt mãi thì cả hai càng ngượng.

 

Nàng mở mắt, thấy mặt Thượng Quan Huyền Dật cũng đỏ bừng như , , nàng thấy cân bằng hơn chút.

 

Tuy rằng nàng cảm thấy mất mặt, quả thực còn mặt mũi nào mà sống!

 

nào đó cũng thấy hổ, mà cũng , bộ dạng của nàng là tại ai?! Còn do hại ! Cho nên chăm sóc nàng chẳng là điều đương nhiên ? Nghĩ Hiểu Nhi thấy bình thường trở !

 

Chẳng gì to tát cả, coi như hai là đôi vợ chồng già sắp gần đất xa trời, chẳng may liệt giường là nàng, một nửa của nàng, kẻ xui xẻo gánh vác trách nhiệm chăm sóc chính là thôi! Chuyện thật sự chẳng gì đáng hổ cả! Hiểu Nhi tự an ủi thành công.

 

 

Loading...