Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 445: Gian nan tìm thuốc trên đỉnh Côn Luân

Cập nhật lúc: 2025-12-04 10:31:51
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Huyện lệnh phu nhân Văn thị hỏi Chu huyện lệnh: "Lão gia, rốt cuộc là ai mà ông khẩn trương thế?"

 

Chu huyện lệnh đương nhiên dám tiết lộ phận Lục hoàng tử, ông nghiêm mặt: "Việc nên hỏi. Thân phận tới tôn quý, bà tận tâm sắp xếp hầu hạ, đừng để xảy sai sót! Họ cần gì đều đáp ứng. Mấy ngày nữa họ sẽ , dặn đừng tùy tiện , tránh va chạm quý nhân, ?"

 

Nghe , Văn thị suy tính: "Mấy ngày nữa sẽ ? Họ từ tới? Thân phận tôn quý? Chẳng lẽ là từ kinh đô?"

 

Chu huyện lệnh phủ nhận: "Tóm bà cứ hầu hạ cho , đừng gây chuyện, nếu mất chức quan là nhẹ, mất mạng cũng khi. Thôi, khuya , ngủ !"

 

Nói xong ông lăn ngủ, hôm nay kích động mạnh chạy đôn chạy đáo, ông mệt lử.

 

Văn thị trong lòng chấn động. Quả nhiên là quý nhân từ kinh đô, xem tướng công cung kính thế , chẳng lẽ là thế t.ử bá tước nào đó? Bà dám nghĩ đến hoàng tử, phận đó quá cao.

 

Nhà đại nữ nhi đến tuổi cập kê, cầm kỳ thi họa tinh thông, nhan sắc chim sa cá lặn.

 

Bà đang lo tìm mối hôn sự cho con. Đây đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh! Nếu Nhan Nhi gả cho thế tử, lão gia nhà bà chẳng một bước lên mây! Nghĩ đến đây, bà hưng phấn : "Lão gia, Nhan Nhi và Nghiên Nhi đều lớn , thấy hai vị công t.ử , ông thấy khả năng ?"

 

Chu huyện lệnh đang thiu thiu ngủ tỉnh cả , rùng một cái: "Phu nhân, bà đừng bậy, gia thế đó thứ chúng thể trèo cao ."

 

Lư đại công t.ử hiện tại tỉnh , thể suy xét mối đó, năm xưa cũng là nhân tài kinh tài diễm diễm, huyện lệnh thầm nghĩ.

 

Văn thị bĩu môi, tướng công bà quá cẩn thận, trông chờ ông thăng quan phát tài thì đến bao giờ.

 

Vẫn là dựa chính mưu tính.

 

Thượng Quan Huyền Dật dám trì hoãn, trừ lúc ăn uống vệ sinh thì phi ngựa ngừng nghỉ về hướng núi tuyết Côn Luân, mất một ngày một đêm mới đến chân núi.

 

Lúc trời hửng sáng, ánh bình minh rực rỡ, ánh nắng nhu hòa, cả ngọn núi tuyết phủ trong ráng màu, thần thánh và xinh .

 

Thượng Quan Huyền Dật tâm trạng thưởng thức. Hắn buộc ngựa gốc cây, lấy ít cỏ từ nhẫn gian ném xuống đất, thi triển khinh công lên núi.

 

Núi tuyết Côn Luân sở dĩ gọi là núi tuyết vì cứ đông là tuyết phủ quanh năm tan.

 

Cỏ Hồi Hồn màu trắng như tuyết, năm lá, hình dáng tựa hoa lan, hoa giống thủy tiên nhưng màu sắc trong suốt chút tì vết.

 

Lên đỉnh núi khó, nhưng tìm một gốc cỏ hòa lẫn với màu tuyết trắng thì cực kỳ khó khăn.

 

Giữa mênh m.ô.n.g tuyết trắng, lâu dễ lóa mắt (quáng tuyết).

 

Thượng Quan Huyền Dật tìm cả buổi sáng vẫn thấy gì, cứ thế , nhỡ lóa mắt thì càng phiền! Hắn lên đỉnh núi băng tuyết, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

 

Nghỉ một chút, tiếp tục tìm. Mãi đến khi trăng lên, vẫn tìm thấy Cỏ Hồi Hồn trong truyền thuyết, tay thì đông cứng.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Thượng Quan Huyền Dật cam lòng, nương theo ánh trăng tiếp tục tìm. Đêm càng đen, Bắc Cực cô độc tỏa ánh sáng lạnh lẽo.

 

Đột nhiên một con vật nhỏ lông trắng vụt qua mặt. Thượng Quan Huyền Dật phóng phi tiêu nhưng chỉ thương ở chân, để vết m.á.u tuyết trắng xóa, vô cùng bắt mắt.

 

Con vật nhỏ đó da lông , khi săn một con về bao tay cho nha đầu cũng tệ, nàng chắc sẽ thích. giờ tìm Cỏ Hồi Hồn mới là chính sự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-khuynh-thanh/chuong-445-gian-nan-tim-thuoc-tren-dinh-con-luan.html.]

 

Hắn thu hồi ánh mắt từ hướng con vật biến mất, chợt thấy nơi đó ánh sáng lạnh lóe lên.

 

Trong lòng lóe lên tia hy vọng, cẩn thận bò tới.

 

Một gốc cây năm lá với bông hoa nhỏ trong suốt đang lặng lẽ tỏa ánh sáng trắng trăng.

 

Cuối cùng cũng tìm thấy! Thượng Quan Huyền Dật lấy xẻng nhỏ , cẩn thận xúc Cỏ Hồi Hồn lên.

 

Cái xẻng chạm rễ cỏ liền bắt đầu đóng băng, lan nhanh khiến cả Thượng Quan Huyền Dật đông cứng.

 

Hắn nhanh chóng vận nội lực để tan băng, tuy tan nhưng ít nhất thể cử động.

 

Nghe Lư lão gia qua nhưng ngờ lợi hại đến thế, suýt chút nữa đóng băng đến mức cử động !

 

Người Lư phủ lấy t.h.u.ố.c là nhờ Hỏa Tâm Đan của thần y, đan d.ư.ợ.c đó nhưng thể hái cỏ .

 

Thượng Quan Huyền Dật động tác cứng đờ và chậm chạp xúc Cỏ Hồi Hồn lên, lấy hộp ngọc bỏ .

 

Chỉ mấy động tác đơn giản mà mất đến ba mươi phút mới xong.

 

Bỏ hộp ngọc nhẫn gian xong, cảm thấy đỡ lạnh hơn nhưng cơ thể vẫn cứng đờ, tay chân linh hoạt.

 

Hái xong về ngay, Thượng Quan Huyền Dật dám trì hoãn, cẩn thận bò xuống núi.

 

Tay chân linh hoạt, bò mười lăm phút chẳng bao xa.

 

Hắn cúi xuống , thấy còn khá cao, thể phản ứng chậm chạp khiến trượt ngã, ngất đó nghĩ thầm: bất t.ử cũng sẽ ngất, trì hoãn thời gian về càng mất nhiều hơn , chỉ thể tiếp tục bò.

 

Thượng Quan Huyền Dật dùng nội lực sưởi ấm cẩn thận bò xuống.

 

Đột nhiên một bóng trắng lao tới, theo bản năng giơ tay đỡ nhưng lực bất tòng tâm. Mu bàn tay đau nhói, tay buông lỏng, cả rơi xuống.

 

Con cầu tuyết nhỏ c.ắ.n Thượng Quan Huyền Dật một cái, cũng đông cứng và rơi theo.

 

Thượng Quan Huyền Dật đang rơi thì một tảng đá nhô giữa sườn núi móc áo, treo lơ lửng.

 

Tuy chật vật nhưng ít tan xương nát thịt, tự an ủi.

 

Hắn đang định bám tảng đá để thoát cảnh treo lơ lửng.

 

Ai ngờ động tác chậm chạp, tay với tới đá thì một vật thể màu trắng rơi trúng, đó hoa lệ rơi xuống tiếp!

 

Mẹ kiếp! Thượng Quan Huyền Dật kìm c.h.ử.i thề, trời diệt !

 

Tiếp theo là cú rơi mạnh xuống đất, khi ngất vẫn nghĩ: Phải mau chóng tỉnh .

 

 

Loading...