Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 415: Kế hoạch trong phòng kín

Cập nhật lúc: 2025-12-04 00:54:17
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lấy tinh huyết của Hoàng Kim Cự Mãng, mấy tấm gương lớn cũng tìm thấy.

 

"Chúng đến phòng luyện công bố trí một chút. Phong Hành, ngươi ráng chịu đựng thêm chút nữa, sắp xong ." Hiểu Nhi với Phong Hành đang chịu đựng cơn đau cực độ.

 

Phong Hành gật đầu, dù đang đau đớn, mặt tái nhợt, môi và móng tay đen sì, trán vã mồ hôi, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, rên một tiếng. Thân binh của Thượng Quan Huyền Dật, họ Phong đầu, top 10 đều là những nhân tài một địch trăm, Phong Hành xếp thứ 4, từng cùng chủ t.ử trải qua những ngày tháng luyện võ khổ ải như núi đao biển lửa, chút đau đớn thể gục ngã.

 

Hiểu Nhi Phong Hành. Muốn dụ Ám Dạ Tinh Linh Chung dễ dàng thì uống t.h.u.ố.c giải độc, kẻo dọa nó rụt , chỉ thể để chuyện diễn bình thường, cho nó phấn khích từ từ.

 

Thời điểm thích hợp nhất để dụ nó là lúc tối tăm nhất bình minh, lúc đó Phong Hành còn uống Hàn Băng Tán để cơ thể nhanh chóng đóng băng, trong khi nhiệt độ bên ngoài giữ ở mức khá cao, tóm chiều theo sở thích của con cổ trùng .

 

"Thượng Quan đại ca, sắp xếp thêm bốn phản ứng nhanh nhạy nữa ."

 

Thượng Quan Huyền Dật huýt sáo một tiếng, bốn ám vệ xuất hiện.

 

Thượng Quan Huyền Dật từng đưa Hiểu Nhi tham quan phủ Lục hoàng t.ử nên nàng phòng luyện công ở , bèn dẫn đầu .

 

Đến phòng luyện công, Hiểu Nhi sai kéo hết rèm , căn phòng tối om như mực. Nàng lấy tám viên minh châu to bằng quả dưa gang, đưa cho Thượng Quan Huyền Dật, Thượng Quan Huyền Hạo, Thượng Quan Huyền Tuấn, Địch Thiệu Duy và bốn ám vệ mỗi một viên. Dạ minh châu lấy , cả phòng sáng rực.

 

Hiểu Nhi sai kê một chiếc bàn bát tiên giữa phòng, chỉ huy tám ở tám góc: "Các thử dùng gương phản chiếu ánh sáng minh châu bàn bát tiên xem."

 

Tám bắt đầu điều chỉnh gương và minh châu, nhanh ánh sáng tập trung bàn bát tiên.

 

"Lấy ánh sáng phản xạ của Nhị hoàng t.ử chuẩn, bảy còn cố gắng điều chỉnh cho trùng khớp với ánh sáng của ."

 

Thế là Thượng Quan Huyền Hạo yên, bảy điều chỉnh hướng gương. Địch Thiệu Duy bất mãn: "Nha đầu Hiểu Nhi, lấy chuẩn? Muội thiên vị quá!"

 

Chỉ Thượng Quan Huyền Hạo chơi, Địch Thiệu Duy phản đối.

 

"Vẫn là nha đầu Hiểu Nhi tâm, kính trọng trưởng, ở đây lớn nhất !" Thượng Quan Huyền Hạo vênh mặt.

 

"Các nghĩ nhiều , chỉ thấy Nhị hoàng t.ử dồn hết trí não y học, các phương diện khác dùng não mấy, sợ bảo phối hợp với một trong các thì luyện cả nửa ngày mới xong, lãng phí thời gian quá."

 

Phụt! Địch Thiệu Duy nhịn , nếu hai tay đang cầm đồ thì ôm bụng lăn lộn . Nha đầu tuyệt thật! Mắng thô tục chữ nào!

 

"Yên tâm, sẽ dốc lực phối hợp với Nhị hoàng tử!" Địch Thiệu Duy hết sạch oán thán, giờ phút lòng phơi phới như tắm gió xuân.

 

"Bổn hoàng t.ử tán thành!" Thượng Quan Huyền Tuấn . Duệ An huyện chủ nhận xét chuẩn xác thật!

 

"Tán thành cộng một!" Thượng Quan Huyền Dật cũng lên tiếng. Phong cách chuyện học từ Hiểu Nhi.

 

"Các chỉ giỏi bắt nạt võ công kém!" Mặt Thượng Quan Huyền Hạo đen sì, cái đuôi vểnh lên cụp xuống. Đừng bắt nạt võ công kém, đầu óc linh hoạt lắm đấy! Đây là chê ngốc, phản ứng chậm! Kỳ thị, kỳ thị trắng trợn! Tức c.h.ế.t ! Hắn quyết định đây, thèm trả lời bọn họ nữa!

 

"Đừng nhảm nữa, mau luyện tập cho thuần thục , lát nữa Ám Dạ Tinh Linh Chung chui , các đồng loạt chiếu ánh sáng một điểm."

 

Hiểu Nhi lấy một cái kính lúp, kính lúp thể hội tụ ánh sáng thành một chùm tia, đến lúc đó cổ trùng , nàng sẽ chiếu chùm tia nó, ánh sáng chắc đủ mạnh , Hiểu Nhi thầm nghĩ.

 

Đều là những nhanh tay lẹ mắt, tập vài là họ thể : khi Hiểu Nhi huýt sáo, họ đồng loạt chiếu ánh sáng cùng một vị trí.

 

Đêm dần khuya.

 

Hiểu Nhi sai đặt mấy chậu than trong phòng, nâng nhiệt độ lên một mức nhất định. Mấy trong phòng nóng vã mồ hôi, trời nóng thế còn đốt than, đúng là chịu chơi!

 

Khi bóng đêm sắp đạt đến độ đậm đặc nhất, Thượng Quan Huyền Dật sai Tiểu Phúc T.ử gọi Phong Hành tới.

 

Lò than dọn , trong phòng tối đen như mực.

 

Hiểu Nhi mở nắp lọ chứa tinh huyết Hoàng Kim Cự Mãng, một mùi d.ư.ợ.c liệu kỳ lạ lẫn chút mùi m.á.u tanh thoang thoảng lan tỏa trong bóng tối. Nàng đổ giọt tinh huyết một cái bát đen, đặt giữa bàn. Trong bóng tối, giọt tinh huyết lóe lên ánh kim biến mất. Lúc mùi d.ư.ợ.c liệu trong khí càng nồng hơn, khiến ngửi thấy tinh thần chấn động.

 

Cổ trùng trong Phong Hành hoạt động càng mạnh, độc tố tuôn trào! Phong Hành bên bàn nghiến chặt răng, hai tay bám chặt mép bàn, móng tay thâm đen, khớp xương trắng bệch vì đau đớn.

 

Hiểu Nhi đưa cho Phong Hành một gói Hàn Băng Tán.

 

Phong Hành nén đau nhận lấy, ngửa cổ dốc hết miệng nuốt chửng. Hắn cảm giác từ miệng xuống bụng như đóng băng ngay tức khắc, lạnh đến mức run lên ! Rất nhanh phủ một lớp băng mỏng.

 

Cổ trùng trong cơ thể cũng đóng một lớp băng, nó rung rũ sạch băng vụn, nhưng ngay lập tức đóng băng tiếp. Cuối cùng chịu nổi, nó phá thể chui , rũ sạch băng , nhảy cái bát đen, bắt đầu hút tinh huyết Hoàng Kim Cự Mãng.

 

Tiếng huýt sáo vang lên, tám ở tám góc đồng loạt giật tấm vải đen che minh châu, gương xoay chuyển, một luồng ánh sáng chiếu thẳng bàn bát tiên.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Cùng lúc đó Hiểu Nhi dùng kính lúp chụp lên miệng bát, chùm tia sáng hội tụ chiếu thẳng Ám Dạ Tinh Linh Chung. Bị ánh sáng thiêu đốt, con cổ trùng đau đớn phá vỡ kính lúp, bay về phía góc tối nhất.

 

"Tiểu Phúc Tử, mau lên!"

 

Mảnh thủy tinh vỡ suýt b.ắ.n mắt Hiểu Nhi, nàng vội nghiêng đầu tránh, nhưng vẫn xước mặt. Những khác Hiểu Nhi hô vội che minh châu . Trước mắt tối sầm!

 

Tiểu Phúc T.ử nhanh chóng mở nắp hộp. Chưa đến một giây, ánh sáng chói lòa khiến mở nổi mắt. Ám Dạ Tinh Linh Chung rơi đúng tâm điểm ánh sáng, trong nháy mắt b.ắ.n thành cái sàng, biến thành tro bụi.

 

Tiểu Phúc T.ử thổi nhẹ một cái, đống tro đen minh châu bay tứ tán!

 

Mọi thở phào nhẹ nhõm, may mà chuẩn hai phương án! Cả một rương lớn minh châu dùng đến!

 

 

 

Chương 416

 

 

Thượng Quan Huyền Dật vội vàng chạy đến bên cạnh Hiểu Nhi, bế ngang nàng lên, đến bên chiếc ghế nhỏ xuống.

 

Hiểu Nhi dùng sức giãy giụa dậy. Nếu khác bắt gặp, nàng thật sự chỉ đập đầu miếng đậu hũ cho xong!

 

“Đừng cử động, để xem chân nàng.”

 

“Chân , nhưng nồi cà tím sắp cháy khét !”

 

“Mặc kệ nó!” Thượng Quan Huyền Dật vươn tay định cởi giày thêu của Hiểu Nhi.

 

Hiểu Nhi nắm lấy tay Thượng Quan Huyền Dật: “Thượng Quan đại ca, chân thật sự ! Mau múc cà tím lên ! Vì đĩa cà tím kho thịt trả cái giá lớn, nếu để cháy khét thì lỗ to !”

 

Thượng Quan Huyền Dật thì dở dở , chỉ đành đặt nàng xuống ghế nhỏ, tự múc phần cà tím kho thịt “trả giá đắt” đĩa.

 

Sau khi múc cà tím xong, Thượng Quan Huyền Dật nhanh chóng tiến lên, vươn tay kéo Hiểu Nhi đang định dùng "ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách" trở trong lòng, bế ngang nàng lên, đặt nàng chiếc ghế nhỏ .

 

“Đừng chạy! Để xem chân nàng!”

 

“Thật sự mà, hiện tại còn đau nữa, hơn nữa cái đĩa cũng vỡ.” Hiểu Nhi nhịn rụt chân .

 

Thượng Quan Huyền Dật gì, nắm chặt lấy mắt cá chân nàng, cho nàng giãy giụa, cẩn thận cởi giày , đó chuẩn cởi tất.

 

“Ách, để tự !” Chỉ là một bàn chân thôi mà, bộ tịch, Hiểu Nhi tự an ủi .

 

“Nha đầu, cần hổ, cũng đầu tiên thấy chân nàng. Nó trông như thế nào đều nhớ kỹ, hiện tại thêm nữa coi như gia tăng ấn tượng !” Thượng Quan Huyền Dật ngẩng đầu thoáng qua Hiểu Nhi, vẻ mặt đầy nghiêm túc .

 

Nghe xong lời , Hiểu Nhi há hốc mồm. Thượng Quan đại ca nghiêm túc đắn của nàng cũng học cách tán tỉnh nữ nhân ?

 

Thượng Quan Huyền Dật thấy nàng ngây trong chớp mắt, liền nhẹ nhàng cởi tất của nàng .

 

Chỉ thấy mu bàn chân trắng nõn một mảng đỏ, vết bầm tím, lúc mới yên tâm.

 

Thượng Quan Huyền Dật vươn tay, nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn của nàng, ngón tay cái xoa xoa chỗ đỏ: “Có đau ?”

 

Hiểu Nhi lắc đầu: “Chỉ thôi, đau lắm. Chỉ là nắm như , nhột lắm!”

 

Thượng Quan Huyền Dật , cố ý dùng ngón trỏ gãi gãi lòng bàn chân nàng.

 

Hiểu Nhi nhịn rụt chân : “Ha ha… Đừng! Nếu … ha ha… sẽ đá một cước mặt đấy!”

 

Hóa nàng sợ nhột (buồn). Sau nếu nàng lời, ngược thể dùng cách để trừng phạt nàng! Thượng Quan Huyền Dật thầm nghĩ.

 

Hiểu Nhi điểm yếu của cứ thế mà bại lộ.

 

Thượng Quan Huyền Dật lo lắng nàng giãy giụa sẽ ngã, bèn chủ động buông tha nàng, giúp nàng mang giày tất chỉnh tề, đó bế nàng lên. Chính xuống ghế nhỏ, đặt nàng lên đùi : “Nha đầu, chúng tiếp tục.”

 

Dứt lời, Thượng Quan Huyền Dật vòng tay ôm chặt trong lòng, duỗi tay nâng chiếc cằm thon gọn của nàng lên, áp đôi môi xuống.

 

Hiểu Nhi còn kịp phản ứng xem "tiếp tục" là ý gì thì môi nào đó hôn lên. Hiểu Nhi lo lắng bắt gặp, nàng sẽ thật sự còn mặt mũi nào phụ lão Giang Đông, vì thế nàng khẽ giãy giụa, hé miệng định từ chối.

 

Người nếm qua hương vị tuyệt vời , chịu lướt qua ngừng . Thượng Quan Huyền Dật đưa tay đỡ lấy gáy nàng, cánh tay vòng quanh eo thon càng thêm dùng sức, đầu lưỡi nhân cơ hội len lỏi trong miệng nàng, sâu thêm nụ hôn khiến ý loạn tình mê .

 

Hai trái tim dán chặt , gần, gần, cả hai đều thể cảm nhận nhịp đập của đối phương. Thượng Quan Huyền Dật nhắm mắt , quấn lấy đầu lưỡi nàng, nghiêm túc mút mát.

 

Mối tình đầu động lòng , sống hai đời, đây là đầu tiên yêu đương, đầu tiên hôn môi, Hiểu Nhi hôn đến mức từ từ nhắm mắt , tay lặng lẽ vòng qua ôm lấy eo đối phương.

 

Cảm nhận sự đáp của thiếu nữ trong lòng, vị ngọt lành, hương thơm trong miệng khiến hôn càng thêm cuồng nhiệt, tay ôm đối phương siết càng chặt, phảng phất như khảm thiếu nữ trong lòng xương cốt . Hắn chỉ nhiều hơn, nhiều hơn nữa sự ngọt ngào

 

Vạn vật thế gian dường như đều tĩnh lặng giờ khắc .

 

“Rắc!” Chiếc ghế m.ô.n.g Thượng Quan Huyền Dật rốt cuộc chịu nổi trọng lượng của hai , vỡ tan tành.

 

Ngay khi chiếc ghế nhỏ dị động, Thượng Quan Huyền Dật liền hồn.

 

Hắn vội vàng ôm Hiểu Nhi dậy.

 

Hiểu Nhi dừng một cách khó hiểu, nàng định thần , cúi đầu thoáng qua chiếc ghế gỗ nhỏ, thực sự chút dở dở , cũng nên khen ngợi nó vỡ tan tành thật đúng lúc .

 

Thượng Quan Huyền Dật cau mày mấy mảnh gỗ vỡ vụn. Đáng c.h.ế.t! Lại cắt ngang giữa chừng! Hắn vẫn còn thỏa mãn mà!

 

Nếu ánh mắt thể hóa thành ngọn lửa, ánh mắt của tuyệt đối thể thiêu rụi mấy khúc gỗ thành tro bụi!

 

“Xem ghế nhỏ trong phòng bếp đổi loại chắc chắn hơn.” Vẫn thoát khỏi cơn mê tình, giọng khàn khàn, thế nhưng trầm thấp hơn ngày thường vài phần.

 

Hiểu Nhi xong lời tỉnh táo . Ừm, ghế trong bếp đổi đổi liên quan đến nàng, dù nàng sẽ gọi cùng bếp nữa!

 

Nàng giãy giụa xuống đất, Thượng Quan Huyền Dật thuận thế thả nàng xuống, đó một tay kéo nàng về trong lòng .

 

Hiểu Nhi tưởng còn tiếp tục hôn, sợ tới mức vội vàng dùng sức đẩy : “Đừng, Địch đại ca bọn họ đợi lâu .”

 

“Đừng cử động, chỉ ôm một lát thôi, một lát là .” Hiểu Nhi mới giãy giụa nữa.

 

Thượng Quan Huyền Dật vùi đầu hõm vai nàng, ngửi mùi hương độc đáo nàng, đợi đến khi cơn khô nóng bình phục xuống mới buông nàng , thuận tay giúp nàng chỉnh những lọn tóc rối.

 

“Đi thôi! Đi ăn cơm!” Thượng Quan Huyền Dật nắm tay Hiểu Nhi ngoài.

 

“Những món ăn bưng ?” Hiểu Nhi đầu , thoáng qua mấy đĩa thức ăn còn .

 

“Sẽ bưng.” Hắn đầu .

 

Thượng Quan Huyền Dật đưa Hiểu Nhi đến thư phòng của : “Nha đầu, chúng dùng bữa ở đây .”

 

“Tại ? Như !” Hắn là chủ nhân, cứ thế bỏ mặc mấy khách để tự ăn cơm thì quá vô lễ !

 

“Không cả, đều là nhà, bọn họ sẽ để ý . Hơn nữa nỡ để khác thấy dáng vẻ hiện tại của nàng.” Thượng Quan Huyền Dật vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt ửng hồng của nàng, thành thật .

 

Dáng vẻ hiện tại của nàng là dáng vẻ gì? Hiểu Nhi xong lời đột nhiên cảm thấy đại sự .

 

Nàng vội vàng lấy từ trong gian một chiếc gương nhỏ soi thử: Thiếu nữ trong gương mặt mày hàm xuân, đôi môi đỏ mọng hôn đến mức sưng lên, càng thêm kiều diễm ướt át, đỏ thắm mê .

 

Người trong gương là chính ?! Mặt Hiểu Nhi “tạch” một cái càng thêm đỏ bừng!

 

“Thượng Quan Huyền Dật, cút ngoài cho !” Hiểu Nhi gầm lên.

 

“Được.” Thượng Quan Huyền Dật khẽ một tiếng, tính tình mà đồng ý. Ừm, sai bưng chút thức ăn , thể để nha đầu đói bụng! Cho nàng ăn no , đó nàng mới thể "cho ăn no".

 

Lần đầu tiên nha đầu gọi cả họ lẫn tên, nào đó cảm thấy cảm giác cũng tệ, điều cho hôn nàng!

 

Thượng Quan Huyền Dật lắc lắc đầu, cố gắng xua tà niệm trong lòng.

 

Hiện tại thể hôn nữa, chọc nàng xù lông lên, cho hôn nữa thì .

 

Nghĩ đến đây, Thượng Quan Huyền Dật bước nhanh ngoài.

 

Ừm, mối tình đầu động lòng , nụ hôn đầu tiên mê .

 

Chương 417

 

 

Mặt trời dần dần lặn xuống đường chân trời phía tây.

 

Cơn đau bụng của Phong Hành một nữa ập đến.

 

Thấy , tâm trạng mạc danh trở nên trầm trọng.

 

“Buổi chiều uống viên giải độc, hiện tại đau, chứng minh khi gió đêm nổi lên, độc trong Phong Hành tái phát.” Hiểu Nhi đôi môi tím đen của Phong Hành .

 

ở đây ai hạ độc nữa !” Thượng Quan Huyền Hạo .

 

“Chủ tử, Phong Hành trúng độc bình thường, hạ cổ (cổ trùng).” Giọng của Bạch Thiên vang lên trong đầu Hiểu Nhi.

 

“Hạ cổ? Cổ gì?” Hiểu Nhi thầm hỏi trong lòng.

 

Thảo nào viên giải độc giải , linh dịch sinh từ cây Vô Ưu thể giải độc tố, chứ g.i.ế.c c.h.ế.t sinh vật tạo độc tố.

 

“Cổ trùng Ám Dạ Tinh Linh, loại cổ trùng cứ khi màn đêm buông xuống sẽ thức tỉnh và hoạt động. Khi nó hoạt động sẽ sinh một loại độc tố, khiến trúng cổ đau bụng khó nhịn. Đêm càng sâu, nó càng hưng phấn, hoạt động càng thường xuyên, sinh độc tố càng nhiều, trúng cổ càng đau đớn đến sống bằng c.h.ế.t. Loại cổ còn một đặc điểm là ưa nhiệt, nhiệt cơ thể tăng cao cũng thể đ.á.n.h thức nó, cho nên khi vận nội công hoặc sốt, nó cũng sẽ hoạt động. Mà trúng cổ, nếu mỗi ngày độc tố dùng t.h.u.ố.c giải loại bỏ, độc tố sẽ tích tụ từng ngày, đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày , trúng cổ sẽ thủng ruột nát bụng mà c.h.ế.t.” Bạch Thiên giải thích cho Hiểu Nhi.

 

Hiểu Nhi đem những lời Bạch Thiên thuật cho .

 

Phong Hành xong nén đau trả lời: “Chiêu Phong Nhĩ cũng từng , t.h.u.ố.c giải, bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ thủng ruột nát bụng mà c.h.ế.t!”

 

“Cổ trùng Ám Dạ Tinh Linh? Đây là loại cổ gì?” Địch Thiệu Duy ngẩn , từng qua loại cổ kỳ quái như .

 

Thượng Quan Huyền Dật từng thấy giới thiệu về cổ trùng Ám Dạ Tinh Linh trong sách tịch lấy từ chỗ Dược Tiên.

 

“Cổ trùng Ám Dạ Tinh Linh là loại cổ do nước Miêu chế hơn 200 năm . Theo việc nước Miêu biến mất khỏi dòng sông lịch sử, loại cổ cũng biến mất hơn 100 năm, ngờ hiện tại xuất hiện.” Thượng Quan Huyền Dật chút thông tin nhắc đến trong sách.

 

“Nói cách khác, nếu dẫn cổ trùng , độc tố nó sinh khi hoạt động, hôm nay giải xong, khi mặt trời xuống núi, nó hoạt động, độc tố mới sinh .” Địch Thiệu Duy líu lưỡi, loại cổ trùng cũng quá bá đạo !

 

“Vậy để dẫn cổ trùng ?” Thượng Quan Huyền Hạo đầu tiên tiếp xúc với cổ, đối với một một lòng nghiên cứu y thuật mà , lĩnh vực mới quá sức hấp dẫn.

 

“Ta .” Sách Dược Tiên để còn xem hết, chỉ mới xem một góc của tảng băng chìm. Hắn cũng chỉ tùy ý lật một cuốn, vặn thấy cuốn sách đó nhắc đến loại cổ mà thôi.

 

“Vậy Phong Hành ? Mỗi ngày uống viên giải độc ư?” Thượng Quan Huyền Tuấn về phía Hiểu Nhi.

 

Viên giải độc của Duệ An huyện chủ thể giải bách độc, nghĩ đến việc luyện chế cũng dễ dàng gì.

 

Mỗi ngày uống viên giải độc? Hiểu Nhi trầm mặc, cho dù nàng gian, tính một hồ linh dịch ít, nhưng cũng thể dùng viên giải độc nuôi Phong Hành đến già !

 

“Bạch Thiên, cổ trùng Ám Dạ Tinh Linh cách nào dẫn dụ nó ?”

 

“Có chứ, phàm là cổ trùng đều thứ chúng nó thích. Ám Dạ Tinh Linh thích bóng tối, lấy m.á.u đầu tim (tinh huyết) thức ăn. Cho nên chỉ cần môi trường đủ tối, tìm loại m.á.u tinh túy đủ , nó cũng sẽ cưỡng sự cám dỗ mà chạy . Cổ trùng Ám Dạ Tinh Linh cực kỳ sợ ánh sáng, khi nó ngoài, lập tức dùng ánh sáng mạnh chiếu nó, nó sẽ c.h.ế.t!”

 

Hiểu Nhi cũng thuật lời Bạch Thiên .

 

“Lại ở môi trường đủ tối mới chịu , dùng ánh sáng mạnh chiếu nó mới g.i.ế.c c.h.ế.t ! Mâu thuẫn như , mà thực hiện?” Thượng Quan Huyền Hạo xong nhịn lẩm bẩm.

 

Hơn nữa, m.á.u tinh túy đủ là thế nào? Thế nào mới tính là đủ ? Cái so sánh ?

 

“Ánh sáng mạnh thành vấn đề, cách!” Hiểu Nhi liền mở miệng.

 

mà, m.á.u tinh túy thế nào mới tính là ? Có võ nghệ càng cao, cơ thể càng khỏe mạnh thì m.á.u càng ? Thần y nửa mùa, xin giải thích một chút.” Địch Thiệu Duy về phía Thượng Quan Huyền Hạo.

 

“Cái gì mà thần y nửa mùa! Ta vốn dĩ chính là thần y! Phóng mắt khắp cả triều đại Mẫn Trạch, y thuật của ai…”

 

“Thần y tự phong, mau giải thích ! Ngươi thấy Phong Hành đang đau đớn khó nhịn !”

 

“Đương nhiên là cơ thể càng khỏe mạnh cường tráng thì m.á.u tinh túy càng !”

 

“Dùng m.á.u của thử xem !” Thượng Quan Huyền Dật mở miệng .

 

Mỗi ngày uống t.h.u.ố.c giải độc là cách, chỉ dẫn cổ trùng , mới thể giải quyết dứt điểm một và mãi mãi.

 

“Chủ tử, ! Có thể tìm bọn Phong Dương xin máu.” Sao thể dùng m.á.u của chủ t.ử để dẫn cổ trùng cho chứ! Đó là đại bất kính.

 

“Thử của , thì tính .” Thượng Quan Huyền Dật chắc nịch.

 

“Chủ tử, đừng tổn thọ thuộc hạ.”

 

“Máu của Phong Hành tồi, các ngươi cho dù hơn Phong Hành, nhưng cũng hấp dẫn cổ trùng Ám Dạ Tinh Linh . Loại cổ một đặc điểm, chính là lười, thích an cư, nếu môi trường quá tệ thì sẽ đổi.” Bạch Thiên bắt đầu lên tiếng.

 

Hiểu Nhi cạn lời trời xanh, con cổ trùng thật cá tính!

 

Hiểu Nhi thầm hỏi thêm một câu: “Vậy m.á.u của ai thì ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-khuynh-thanh/chuong-415-ke-hoach-trong-phong-kin.html.]

“Dùng của Tiểu Hoàng a! Tiểu Hoàng sống mấy vạn năm, rắn già thành tinh, nó hấp thu tinh hoa nhật nguyệt mấy vạn năm, mỗi một giọt m.á.u của nó đều là tinh túy của năm tháng, tuyệt đối thể hấp dẫn cổ trùng Ám Dạ Tinh Linh .” Bạch Thiên chút do dự bán bạn .

 

“Chủ nhân, dùng m.á.u của Bạch Thiên ! Bạch Thiên luôn sống trong gian, linh khí trong gian dồi dào, m.á.u của nó càng trân quý vô cùng! Chỉ là một con cổ trùng nhỏ nhoi, ngửi thấy linh khí trong m.á.u của Bạch Thiên, còn tung tăng chạy ? Ta đồng da sắt (kim da bạc cốt), lấy một giọt m.á.u gian nan đau đớn!”

 

“Ngươi cũng m.á.u trân quý vô cùng, cho nên đương nhiên dùng của ngươi! Lớn lên to xác uy mãnh thế , chút đau đớn cỏn con cũng chịu nổi ! Thật là vô dụng! Hơn nữa ngươi lấy m.á.u thì đau, chẳng lẽ lấy thì đau ? Cái gì thì đừng cho khác, đạo lý chủ nhân dạy ngươi ?”

 

Rốt cuộc là kẻ nào đẩy ? Nó còn dám thì đừng đẩy cho khác!

 

“Con ngỗng đực , ngươi cút đây cho , đảm bảo đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi!”

 

“Ta cánh bay, tại cút! Ngươi tròn vo một cục, ghê tởm, ngươi mới cút ! Mau lăn lăn !”

 

……

 

Thế là một con rắn và một con ngỗng trong gian trừng mắt c.h.ử.i , tiếp đó là lao đ.á.n.h .

 

Động vật trong gian sợ tới mức nhao nhao trốn .

 

Đuôi rắn quét qua, quả cây rụng sạch.

 

Cánh trắng quạt một cái, hoa màu đất bay hết lên trời!

 

Hiểu Nhi mà thái dương giật giật, nhịn hét lớn:

 

“Dừng!”

 

Mấy mặt đều kinh ngạc về phía nàng.

 

Hiểu Nhi lúc mới phát hiện tức giận đến mức to suy nghĩ trong lòng ngoài.

 

Hiểu Nhi hổ : “Dừng, cần tranh! Cái đó, m.á.u của Thượng Quan đại ca , những khác cũng , chất lượng m.á.u của quá tương đồng. Cổ trùng Ám Dạ Tinh Linh đặc điểm là lười! Nếu m.á.u cực , nó lười đổi môi trường, cho nên dùng m.á.u của Tiểu Hoàng !”

 

Chương 418

 

 

“Sao m.á.u tinh túy của chúng ? Chẳng lẽ m.á.u của chúng còn bằng m.á.u của một con rắn ?”

 

Bị chê là " ", bất kể là về phương diện nào, trong lòng nam nhân luôn cảm thấy lấn cấn. Thượng Quan Huyền Hạo tỏ vẻ nghẹn lòng.

 

“Huynh sống lâu bằng Tiểu Hoàng ? Còn nữa, đ.á.n.h thắng Tiểu Hoàng ?”

 

Thượng Quan Huyền Hạo: “……”

 

Thôi! Hắn thèm so đo với một con súc sinh, cứ dùng m.á.u con rắn đó ! Hắn cũng chẳng tự rạch d.a.o lên .

 

“Ta lấy m.á.u tinh túy , chờ một lát.” Hiểu Nhi với Địch Thiệu Duy và những khác, đó sang với Thượng Quan Huyền Dật:

 

“Thượng Quan đại ca, còn cần vài chiếc gương lớn, tìm thì đặt gương ở phòng bên cạnh, còn nữa, cho mượn phòng cho khách dùng một chút, lấy m.á.u tinh túy.”

 

Thượng Quan Huyền Dật liền : “Ta cùng nàng lấy. Tiểu Phúc Tử, ngươi tìm vài chiếc gương.”

 

“Không cần , nhanh sẽ xong thôi.” Hiểu Nhi lắc đầu, chuyện nhỏ như cần gì cùng.

 

“Động vật vô nhân tính, nhỡ nàng thương thì .” Thượng Quan Huyền Dật từng chứng kiến vũ lực kinh của con hoàng kim cự mãng , ở bên cạnh che chở nàng, yên tâm.

 

Hoàng kim cự mãng xong lời thì nổi giận: Ngươi mới vô nhân tính, cả nhà ngươi đều nhân tính!

 

Hiểu Nhi nhịn .

 

Hoàng kim cự mãng thấy Hiểu Nhi thực sự lấy m.á.u của , nước mắt lưng tròng tranh thủ sự đồng cảm: “Chủ nhân, da dày thịt thô, lấy m.á.u đau lắm đau lắm!”

 

Hiểu Nhi: “Vậy , thế để ngươi đau nữa, chúng lấy nhiều một chút một thể, để dành dùng dần nhé!”

 

Phụt! Bạch Thiên nhịn dùng cánh ôm bụng : “Ha ha… Chủ nhân, thật xa trông rộng!”

 

Hoàng kim cự mãng: Muốn c.h.ế.t quá, sống lâu đúng là khổ cái a!

 

Tại nhận chủ nhân chứ! Quả thực là một bước sa chân ngàn đời ân hận, đầu còn kịp nữa !

 

Hiểu Nhi con ngỗng nào đó đang hả hê, gian bừa bộn, quả thực là nhịn thì còn cái gì nhịn nữa!

 

Nàng lạnh lùng mở miệng: “Bạch Thiên, Tiểu Hoàng bao nhiêu máu, ngươi cũng bấy nhiêu m.á.u nhé! Các ngươi là bạn bè, nên phúc cùng hưởng, họa cùng chịu! Hiểu ?”

 

Bạch Thiên kháng nghị: “Chủ nhân, vợ chồng mới phúc cùng hưởng họa cùng chịu ? Quan hệ bạn bè bền vững a!”

 

! Loài thiên nga bọn chúng là động vật chung thủy nhất thế giới, cả đời chỉ một bạn đời duy nhất, đến uyên ương cũng sánh bằng. Uyên ương khi một nửa c.h.ế.t còn tìm vợ kế, thiên nga sẽ cưới (gả) nữa mà chỉ cô độc sống nốt phần đời còn , cho nên chúng nó là giống loài trọng sắc khinh bạn ( khác phái vô nhân tính)!

 

Hiểu Nhi xong, bừng tỉnh đại ngộ: “ ha, suýt nữa thì quên! Cảm ơn Bạch Thiên nhắc nhở, ngày đó 'bạch' cũng cùng ngươi lấy m.á.u nhé!” (Câu chơi chữ hoặc ám chỉ vợ của Bạch Thiên, hoặc chính Bạch Thiên sẽ lấy máu).

 

Phụt! Bạch Thiên thổ huyết: Đừng cản , đ.â.m đầu tường, c.h.ế.t cho xong chuyện! C.h.ế.t là hết! Cuộc sống thật sự thể tiếp tục nữa!

 

Hoàng kim cự mãng: “Ha ha ha, chủ nhân yên tâm, tuyệt đối thể trích bao nhiêu m.á.u thì trích bấy nhiêu, tuyệt đối sẽ giấu giếm!”

 

Nó trích bao nhiêu, hai con ngỗng cũng trích bấy nhiêu! Nó to thể béo, đúng, nó cao lớn uy mãnh, trích một tí tẹo m.á.u đó coi như thúc đẩy tuần m.á.u , nhưng hai con ngỗng đầu còn chẳng to bằng đầu nó! Bắt chúng nó trích một bát máu, thế chẳng thành khô ngỗng ! Ha ha! Thịt khô gan ngỗng, ăn bao giờ, chắc là tốn rượu lắm! Thật là hời to!

 

Oa ha ha, oa ha ha, hả giận quá! Chủ nhân thật sự quá minh thần võ!

 

Bạch Thiên mới tự an ủi xong, hoàng kim cự mãng vỗ cánh! Con rắn đúng là thiếu đòn mà!

 

Hiểu Nhi thấy cánh Bạch Thiên giật giật, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Bạch Thiên, gian mà còn loạn thêm nữa, sẽ bắt Sửu Tiểu Áp cũng lấy m.á.u cùng các ngươi! Vừa vặn nợ cha con trả!”

 

Bạch Thiên thì héo rũ ! Nó phát hiện, từ khi nó sinh con xong, tâm của chủ nhân liền lệch ! Không ! Nó về tổ ấm áp với vợ con, chữa lành tâm hồn mưa gió bão bùng tàn phá, nếu nó sẽ mất cân bằng tâm lý, đó dẫn đến trầm cảm sinh, trở thành bệnh tâm thần mất.

 

Thượng Quan Huyền Dật đưa Hiểu Nhi đến phòng khách, Hiểu Nhi liền thả hoàng kim cự mãng .

 

“Tiểu Hoàng, nên thế nào để ngươi quá đau?”

 

“Chủ nhân cho một cây kim.” Hoàng kim cự mãng trả lời.

 

Hiểu Nhi lấy một cây kim bạc dài to, đưa đến mắt hoàng kim cự mãng, nghiêm trang : “Cây ?”

 

Hoàng kim cự mãng đang biến thành rắn nhỏ theo bản năng rụt , lùi về vài bước: “Chủ nhân, to quá, kim thêu hoa là ! Nhỏ hơn kim thêu hoa một chút cũng .”

 

Đây là biến nó thành xiên thịt rắn nướng ? Chỉ lấy một giọt m.á.u thôi mà, lấy cây kim bạc còn to hơn ngón tay, suýt chút nữa dọa nó tè quần!

 

“Ngươi chẳng bảo ngươi đồng da sắt (kim da bạc cốt) ? Ta lo kim nhỏ quá chọc , ngược còn gãy kim. Cây kim bạc đ.á.n.h cũng rẻ , lãng phí thì , đúng ? Hơn nữa kim bạc to dài một chút, chọc lỗ thủng sẽ to, m.á.u chảy chẳng nhiều hơn !” Hiểu Nhi nghiêm trang cầm cây kim bạc quơ quơ mặt hoàng kim cự mãng.

 

Dám gian bừa bãi lộn xộn, đúng là chán sống !

 

Thượng Quan Huyền Dật thoáng qua Hiểu Nhi. Ừm, đang tức giận! Lại dáng vẻ sợ hãi của hoàng kim cự mãng. Con rắn chọc nha đầu tức giận ? Vậy thì kim bạc nên to hơn chút nữa!

 

Xôn xao! Dọa c.h.ế.t bảo bảo , hoàng kim cự mãng lùi về : “Chủ nhân, sai , sẽ dọn dẹp gian sạch sẽ, đổi cây kim nhỏ nhất !”

 

Hu hu, chủ nhân từ khi cưỡi nó xong thì còn sợ nó nữa! Vẫn là chủ nhân lúc sợ nó mới đáng yêu!

 

Chủ nhân hiện tại quá khủng bố!

 

Hiểu Nhi mới thu hồi cây kim bạc dài to , lấy một cây kim bạc thon dài.

 

“Ngoan, đừng cử động, lấy m.á.u đây!” Hiểu Nhi một tay cầm kim bạc, từ từ đưa về phía hoàng kim cự mãng.

 

Ôi trời cao! Lăng trì cũng chỉ đến thế thôi! Nhìn cây kim bạc đang từ từ đến gần, hoàng kim cự mãng nhịn căng cứng cơ thể.

 

“Chủ nhân, để tự ! Hoặc là nhanh lên chút?”

 

Hiểu Nhi liền đưa kim bạc cho nó.

 

Nàng cũng chắc đ.â.m sâu bao nhiêu mới m.á.u chảy .

 

Hoàng kim cự mãng há miệng ngậm lấy kim bạc, đó nhanh chóng đầu , đ.â.m nhẹ một cái .

 

Hiểu Nhi vội vàng lấy bình nhỏ , chuẩn hứng máu.

 

Nàng tìm nửa ngày mới thấy một lỗ kim rỉ một chấm đỏ tí xíu giữa một mảng vàng lấp lánh!

 

Hiểu Nhi nổi giận! Chút xíu thế , gió thổi qua là khô ngay, tính là một giọt ?

 

“Tiểu Hoàng, m.á.u chảy .”

 

Hu hu… Sắp đau c.h.ế.t ! Hoàng kim cự mãng đầu , di, tiếc rẻ dám dùng sức, vết kim nông quá.

 

Nông thì nông! Nó sẽ tự tổn thương nữa !

 

“Chủ nhân, từ từ chảy sẽ nhiều thôi.”

 

Hiểu Nhi: “……”

 

Thấy hoàng kim cự mãng thật sự ý định đ.â.m thêm nhát nữa, Hiểu Nhi chỉ đành vươn tay, dùng sức bóp mạnh vùng quanh lỗ kim bé tí tẹo : Đấy, một giọt m.á.u liền xuất hiện ngay.

 

Hiểu Nhi nhanh chóng hứng bình.

 

“A! G.i.ế.c rắn ! Cứu mạng! Cứu mạng a!...” Tiếng kêu của hoàng kim cự mãng vang lên còn to hơn tiếng g.i.ế.c heo.

 

“Câm miệng! Nếu diệt ngươi đấy!” Hiểu Nhi trừng mắt con rắn nào đó một cái thật hung dữ, đó thu nó gian.

 

Con rắn nào đó ôm lấy cây Vô Ưu tìm kiếm sự an ủi!

 

Chương 419

 

 

Sau khi Hiểu Nhi lấy m.á.u tinh túy của hoàng kim cự mãng, mấy chiếc gương lớn cũng tìm thấy.

 

“Chúng đến phòng luyện công bố trí một chút. Phong Hành, ngươi ráng nhịn thêm một lát, sẽ xong nhanh thôi.” Hiểu Nhi với Phong Hành đang chịu đựng đau đớn đến cực hạn.

 

Phong Hành gật đầu. Tuy rằng đang vô cùng đau đớn, sắc mặt tái nhợt, môi và móng tay đều chuyển sang màu đen tím, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng biểu cảm của vẫn bình tĩnh, hề rên rỉ một tiếng.

 

Thân binh của Thượng Quan Huyền Dật, những tên bắt đầu bằng chữ Phong, xếp hạng trong top mười đều là nhân tài võ lực lấy một địch trăm. Phong Hành xếp thứ tư, từng cùng chủ t.ử trải qua kiếp sống luyện võ như lên núi đao xuống biển lửa, chút đau đớn thể gục ngã.

 

Hiểu Nhi thoáng qua Phong Hành.

 

Muốn dẫn dụ cổ trùng Ám Dạ Tinh Linh dễ dàng hơn, thì thể uống viên giải độc để giải độc tố do nó phóng , con cổ trùng nhát gan sợ hãi thụt . Chỉ thể để chuyện diễn bình thường, để nó từ từ hưng phấn lên.

 

Thời điểm thích hợp nhất để dẫn cổ trùng Ám Dạ Tinh Linh là lúc trời tối nhất bình minh. Khi đó Phong Hành còn uống Hàn Băng Tán để cơ thể nhanh chóng rơi trạng thái đóng băng, mà nhiệt độ bên ngoài cần duy trì tương đối cao. Tóm , thứ đều bố trí theo sở thích của cổ trùng Ám Dạ Tinh Linh.

 

“Thượng Quan đại ca, sắp xếp thêm bốn phản ứng nhanh nhẹn tới đây .”

 

Thượng Quan Huyền Dật huýt sáo một tiếng, liền bốn ám vệ xuất hiện bên cạnh bọn họ.

 

Thượng Quan Huyền Dật từng đưa Hiểu Nhi tham quan phủ Lục hoàng tử, cho nên nàng phòng luyện công ở , bèn dẫn đầu .

 

Đến phòng luyện công, Hiểu Nhi sai kéo hết rèm cửa , trong phòng lập tức tối đen như mực, giơ tay thấy ngón.

 

Hiểu Nhi lấy tám viên minh châu to như quả dưa gang, lượt đưa cho Thượng Quan Huyền Dật, Thượng Quan Huyền Hạo, Thượng Quan Huyền Tuấn, Địch Thiệu Duy và bốn ám vệ.

 

Dạ minh châu xuất hiện, cả căn phòng rực rỡ ánh sáng.

 

Hiểu Nhi sai khiêng một chiếc bàn bát tiên đặt giữa phòng luyện công, đó chỉ huy tám bọn họ ở tám góc phòng: “Mọi thử dùng gương phản chiếu ánh sáng từ minh châu lên bàn bát tiên xem.”

 

Nghe , bốn bắt đầu điều chỉnh vị trí gương và minh châu tay, nhanh phản chiếu ánh sáng lên bàn bát tiên.

 

“Lấy ánh sáng phản chiếu của Nhị hoàng t.ử chuẩn, ánh sáng do bảy còn phản chiếu đều cố gắng trùng khớp với ánh sáng của .”

 

Thế là Thượng Quan Huyền Hạo yên, bảy lập tức điều chỉnh hướng gương. Địch Thiệu Duy bất mãn: “Hiểu Nhi nha đầu, tại lấy ánh sáng phản chiếu của chuẩn? Muội cũng quá thiên vị !”

 

Chỉ Thượng Quan Huyền Hạo nhàn nhã yên, Địch Thiệu Duy kháng nghị.

 

“Vẫn là Hiểu Nhi nha đầu tâm, thế nào là kính trọng trưởng. Ở đây là lớn nhất !” Thượng Quan Huyền Hạo vẻ mặt đầy khoe khoang.

 

“Mọi nghĩ nhiều , chỉ cảm thấy Nhị hoàng t.ử dùng hết đầu óc y học , các phương diện khác dùng não lắm. Lo lắng nếu để nương theo một trong các , sẽ luyện mất nửa ngày, quá lãng phí thời gian.”

 

Phụt! Địch Thiệu Duy nhịn , nếu hai tay đều đang cầm đồ, thực sự ôm bụng to.

 

Vẫn là nha đầu đủ tuyệt! Đây đúng là c.h.ử.i thô tục chữ nào!

 

“Yên tâm, sẽ dốc lực phối hợp với Nhị hoàng tử!” Địch Thiệu Duy còn chút oán hận tủi nào nữa, giờ phút quả thực như tắm trong gió xuân, cả sảng khoái.

 

“Bản hoàng t.ử tán thành!” Thượng Quan Huyền Tuấn .

 

Duệ An huyện chủ thật là một châm thấy m.á.u a!

 

“Tán thành cộng một!” Thượng Quan Huyền Dật cũng mở miệng.

 

Phong cách chuyện của vẫn là học từ Hiểu Nhi.

 

“Các chỉ bắt nạt võ công kém!” Mặt Thượng Quan Huyền Hạo đen xì, cái đuôi vốn đang vểnh lên cụp xuống.

 

Đừng bắt nạt võ công kém, nhưng đầu óc linh hoạt mà! Đây là chê ngốc, phản ứng chậm !

 

Kỳ thị, kỳ thị trần trụi!

 

Tức c.h.ế.t !

 

Hắn quyết định ở đây, bao giờ trả lời bọn họ nữa!

 

“Đừng nhảm nữa, mau luyện cho thuần thục . Lát nữa cổ trùng Ám Dạ Tinh Linh , các động tác nhất trí tụ ánh sáng một chỗ.”

 

Hiểu Nhi lấy một chiếc kính lúp. Kính lúp thể hội tụ ánh sáng chiếu bề mặt nó thành một điểm. Đến lúc Ám Dạ Tinh Linh ngoài, nàng lập tức chiếu tia sáng nó, ánh sáng chắc là đủ mạnh , trong lòng Hiểu Nhi cũng chắc chắn lắm.

 

Đều là những tay mắt lanh lẹ, tám luyện tập vài thể : ngay khi tiếng huýt sáo của Hiểu Nhi vang lên, họ thể đồng loạt đ.á.n.h ánh sáng cùng một vị trí.

 

Bóng đêm dần dần sâu hơn.

 

Hiểu Nhi sai đặt mấy chậu than trong phòng, nâng nhiệt độ phòng lên mức nhất định.

 

Mấy trong phòng đều nóng đến toát mồ hôi, trời nóng thế còn đốt than, thật đúng là chịu chơi!

 

Khi bóng đêm sắp lúc đậm đặc nhất, Thượng Quan Huyền Dật sai Tiểu Phúc T.ử gọi Phong Hành tới.

 

Lò than dọn , trong phòng tối đến mức thể tối hơn.

 

Hiểu Nhi lấy chiếc bình đựng m.á.u tinh túy của hoàng kim cự mãng, rút nút bình . Một mùi hương d.ư.ợ.c liệu kỳ lạ lẫn với mùi m.á.u tanh nhàn nhạt lan tỏa trong gian tối tăm.

 

Nàng đổ giọt m.á.u tinh túy của hoàng kim cự mãng một chiếc bát màu đen, đó đặt ở giữa bàn.

 

Trong bóng đêm, giọt m.á.u lóe lên ánh kim quang biến mất.

 

Lúc mùi hương d.ư.ợ.c liệu trong khí lan tỏa càng nhanh, khiến ngửi thấy tinh thần chấn động.

 

Cổ trùng Ám Dạ Tinh Linh trong cơ thể Phong Hành hoạt động càng nhanh, độc dịch tuôn xối xả! Đau đến mức Phong Hành bên bàn bát tiên nghiến chặt răng, hai tay bám chặt mép bàn, móng tay đen sẫm, đốt ngón tay trắng bệch.

 

Hiểu Nhi lấy một gói Hàn Băng Tán đưa cho Phong Hành.

 

Phong Hành nén đau nhận lấy, ngửa đầu, há to miệng, đổ bộ Hàn Băng Tán miệng, nuốt một . Hắn cảm giác từ khoang miệng đến trong bụng như đóng băng ngay lập tức, quả thực lạnh đến mức run nổi! Rất nhanh bộ bề mặt cơ thể kết một lớp băng mỏng.

 

Cổ trùng trong cơ thể cũng kết một lớp băng bề mặt, nó run rẩy , rơi xuống vô vụn băng, nhưng trong nháy mắt kết thêm một lớp.

 

Nó rốt cuộc chịu nổi, phá cơ thể chui , rũ bỏ lớp băng , nhảy chiếc bát đen, bắt đầu l.i.ế.m láp m.á.u tinh túy của hoàng kim cự mãng.

 

Tiếng huýt sáo vang lên, tám ở góc phòng đều nhịp nhàng lật tấm vải đen che minh châu lên, gương động, một mảng ánh sáng chiếu thẳng bàn bát tiên.

 

Cùng lúc đó, Hiểu Nhi lấy kính lúp nhanh chóng úp lên miệng bát, đem chùm sáng hội tụ chiếu thẳng cổ trùng Ám Dạ Tinh Linh.

 

Bị ánh sáng chiếu , cổ trùng đau đớn nhanh chóng phá vỡ kính lúp, bay về phía góc tối nhất.

 

“Tiểu Phúc Tử, mau lên!”

 

Mảnh thủy tinh vỡ b.ắ.n lên suýt chút nữa bay mắt Hiểu Nhi, nàng nhanh chóng nghiêng đầu, nhưng mảnh vỡ vẫn xước mặt nàng.

 

Những khác Hiểu Nhi vội vàng che minh châu trong tay .

 

Trước mắt nháy mắt tối sầm!

 

Tiểu Phúc T.ử nhanh chóng mở nắp một chiếc rương.

 

Chưa đến một giây, ánh sáng chói mắt khiến mặt đều mở nổi mắt.

 

Cổ trùng Ám Dạ Tinh Linh vặn rơi tâm điểm của ánh sáng, trong nháy mắt những tia sáng chiếu thành cái sàng, tiếp đó biến thành vụn, thành tro.

 

Tiểu Phúc T.ử thổi nhẹ một , đống tro đen nhỏ viên minh châu liền tan tác!

 

Mọi thở phào nhẹ nhõm, may mắn là chuẩn hai phương án! Chuẩn cả một rương gỗ lớn đựng đầy minh châu!

Loading...