Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 395: Nụ hôn bất ngờ
Cập nhật lúc: 2025-12-03 11:07:34
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mưa tạnh từ lúc nào, thế giới trong khoảnh khắc dường như tĩnh lặng.
Địch Thiệu Duy và Minh Tĩnh Nhã trán chạm trán, mũi chạm mũi, môi kề môi, mở to mắt, đầu óc trống rỗng.
Minh Tĩnh Nhã ngã choáng, nàng còn kịp phản ứng chuyện gì xảy , chỉ theo bản năng sợ hãi nhắm mắt , chớp chớp, hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ quét nhẹ lên vùng mắt Địch Thiệu Duy.
Địch Thiệu Duy theo bản năng nhắm mắt , lập tức tỉnh táo. Bị lông mi quét tỉnh, vội vàng bò dậy khỏi Minh Tĩnh Nhã. Đáng c.h.ế.t, phát hiện phần cơ thể chút phản ứng.
Minh Tĩnh Nhã đợi Địch Thiệu Duy dậy mới nhận chuyện gì xảy ! Mặt nàng đỏ bừng như quả cà chua chín. Nàng mà da thịt mật với nam tử! Sự trong trắng của nàng hủy ! Tiền bá thể c.h.ế.t! Thúy Hồng cũng rơi xuống vực! Sao nàng xui xẻo thế !
Nghĩ đến đây nàng dậy, vòng tay ôm gối, gục đầu xuống. Nước mắt tuôn rơi như cơn mưa rào .
Thấy Minh Tĩnh Nhã như , Địch Thiệu Duy chẳng phản ứng gì khác ngoài há hốc mồm: Khóc ?!
Mưa mùa hạ đến nhanh cũng nhanh, ánh mặt trời ló dạng, chiếu lên cô gái đang thút thít mặt đất, lấm lem bùn đất, nàng tựa như đóa hoa cát cánh mưa gió vùi dập, khiến thương xót.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Địch Thiệu Duy vốn đang hổ vì phản ứng cơ thể , giờ thấy nàng òa lên, càng thêm luống cuống:
“Minh cô nương, thật xin , cố ý mạo phạm, thật sự là tình thế bắt buộc a, cô đừng nữa mà!”
Địch Thiệu Duy cô gái đang vùi đầu nức nở, đầu to gấp đôi: Ông trời ơi, là ông biến thành con gái ! Hắn cũng lắm ! Người bảo nam nhi nước mắt dễ rơi, biến thành nữ để cùng nàng cho xong! Chứ từng gặp tình huống bao giờ, chẳng cả!
“Ta vì cứu , yên tâm, sẽ bắt chịu trách nhiệm !” Minh Tĩnh Nhã thì nghẹn ngào đáp , tiếp tục , nàng vì tủi , vì đau lòng. Nàng nhân cơ hội cho trôi hết những ấm ức trong lòng.
Địch Thiệu Duy: “...” Đã thế còn cái gì nữa!
Nhìn Minh Tĩnh Nhã đất lau nước mắt ngừng, Địch Thiệu Duy thật sự ròng, chuyện còn tưởng gì nàng, nhưng rõ ràng cứu nàng mà! À, hình như đúng là gì thật, nhưng... nhưng thực sự cố ý a!!
“Ta ý đó...” Nghĩ đến đây Địch Thiệu Duy yếu ớt đáp , chẳng gì nữa. Không ý đó là ý gì? Muốn chịu trách nhiệm ? Haizz! Phiền c.h.ế.t !
Ông trời ơi ông chơi quá đáng đấy! Địch Thiệu Duy oán hận bầu trời xanh trong vắt cơn mưa. Đối lập với bộ dạng lấm lem bùn đất và chật vật của , Địch Thiệu Duy cảm thấy ông trời sạch sẽ đến mức đáng ghét. Hắn nhịn trợn mắt trời, khóe mắt liếc thấy xa xa xuất hiện một dải cầu vồng!
Bỗng nảy ý tưởng!
“Minh cô nương, đừng nữa, kìa! Có cầu vồng! Cầu vồng lắm!” Địch Thiệu Duy chỉ tay về phía chân trời, hào hứng .
Minh Tĩnh Nhã ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên , đầu theo hướng tay .
“Ở kìa!” Địch Thiệu Duy chỉ cho nàng thấy, thấy nàng rốt cuộc cũng ngẩng đầu, nín , trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Tạ ơn trời đất, tạ ơn cầu vồng xuất hiện!
Cảnh Duệ kiểm tra thở của xa phu, phát hiện vẫn còn thoi thóp. Hắn thở phào, vội lấy viên t.h.u.ố.c trị thương Hiểu Nhi đưa cho dự phòng, nhét miệng ông . Bị cành cây đập trúng đầu mà c.h.ế.t, gặp , xa phu cũng coi như mạng lớn, Cảnh Duệ thầm nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-khuynh-thanh/chuong-395-nu-hon-bat-ngo.html.]
Đút t.h.u.ố.c xong, Cảnh Duệ đến bên Địch Thiệu Duy và Minh Tĩnh Nhã, hai lấm lem bùn đất.
“Địch đại ca hai chứ?”
“Không . Đệ kìa, cầu vồng!” Địch Thiệu Duy lo Cảnh Duệ hỏi tiếp sẽ gợi chuyện đau lòng của ai đó, bèn dứt khoát chuyển sự chú ý của Cảnh Duệ.
Cảnh Duệ: “...”
Sau mưa cầu vồng chẳng bình thường ! Chỉ là hai lấm lem thế mà còn tâm trí ngắm cầu vồng, thật sự đấy? Hắn cũng chẳng gì! Xem về khoản đối nhân xử thế, còn học hỏi nhiều.
Cảnh Duệ ngẩng đầu trời, quả nhiên, bầu trời trong xanh, một dải cầu vồng bảy sắc rực rỡ vắt ngang, nối liền hai đám mây trắng, thực sự .
Thượng Quan Huyền Dật đ.á.n.h xe ngựa , thấy ba bên đường cùng về chân trời xa xăm, ba con ngựa gặm cỏ cách đó xa, ngẩng đầu lên, hóa là cầu vồng. Bọn họ cũng nhã hứng thật!
Hắn dừng xe .
Thúy Hồng lập tức nhảy xuống xe: “Tiểu thư!”
Minh Tĩnh Nhã tiếng gọi quen thuộc, đầu , thấy nha và xe ngựa của , mừng rỡ: “Thúy Hồng em chứ?” Vừa nãy dọa c.h.ế.t nàng, nàng cứ tưởng em và xe ngựa rơi xuống vực .
“Em , Lục hoàng t.ử kịp thời dừng ngựa bên mép vực! Tiểu thư thương ?” Thúy Hồng lo lắng tiểu thư nhà , soi xét từ đầu đến chân. Biết thế dừng ngựa vực thẳm thì nàng bảo tiểu thư nhảy xe.
Nghe , Minh Tĩnh Nhã nhớ điều gì, mặt đỏ lên, cúi đầu lí nhí: “Không , Địch công t.ử cứu .”
Địch Thiệu Duy tim thót lên. Đừng nữa nha! Trái tim chịu nổi !
Minh Tĩnh Nhã nghĩ đến việc cứu mà cảm ơn, chỉ mải lóc, mặt càng đỏ hơn, nàng sang Địch Thiệu Duy hành lễ: “Đa tạ ơn cứu mạng của Địch công tử!”
Tiếp đó hành lễ với Thượng Quan Huyền Dật: “Đa tạ Lục hoàng t.ử tay cứu giúp.”
Địch Thiệu Duy vội xua tay: “Chuyện nhỏ thôi, gì đáng .” Chỉ cần cô đừng nữa là . Địch Thiệu Duy thầm bổ sung trong lòng. Nếu chỉ còn nước bảo: Minh cô nương, kìa, cầu vồng biến mất . cầu vồng biến mất nàng nữa . Địch Thiệu Duy dải cầu vồng đang mờ dần phía xa, thầm nghĩ.
Thượng Quan Huyền Dật thì gật đầu.
Lúc xa phu cách đó xa cũng tỉnh , ông dậy.
Thúy Hồng thấy thế reo lên: “Tiểu thư, Tiền bá !”
Minh Tĩnh Nhã , gật đầu, vui mừng đến mức mắt rưng rưng lệ.
Sao nữa ! Địch Thiệu Duy thấy khóe mắt nàng lấp lánh nước, nhíu mày, tim treo ngược lên.