Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 390: Bị bắt gặp

Cập nhật lúc: 2025-12-03 08:22:05
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Triệu Hữu Uy thấy Thượng Quan Huyền Hạo vội : "Nhị hoàng tử, mau xem giúp, Lệ cô nương trượt chân ngã xuống hồ, hiện đang hôn mê bất tỉnh."

 

Nửa đêm nửa hôm trượt chân ngã xuống hồ? Ai tin nổi lời ?

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Thượng Quan Huyền Hạo nhạo trong lòng nhưng vẫn bước tới: "Ngươi đặt nàng xuống , để xem."

 

Dù trong lòng đầy bực tức cho biểu , nhưng Lệ gia cả nhà trung liệt, đều hy sinh vì đất nước. Hắn thể thấy c.h.ế.t mà cứu hậu nhân của công thần, đây gọi là nể mặt tăng cũng nể mặt Phật.

 

Triệu Hữu Uy đặt nàng xuống đất, sực nhớ nàng ăn mặc phong phanh, ướt sũng nước sẽ lộ hết đường cong cơ thể, vội nhặt chiếc áo choàng rơi đất đắp lên cho nàng. Những nam t.ử khác cũng ý dừng bước, tiến gần nữa, dù Khổng T.ử dạy: Phi lễ chớ .

 

Có lẽ phương pháp của Triệu Hữu Uy hiệu quả, Lệ Minh Phương đang đất bỗng ngẩng đầu lên, ho sặc sụa nước ngoài, đó tỉnh .

 

"Chuyện gì thế ?" Tỉnh , Lệ Minh Phương lập tức cảm thấy lạnh buốt.

 

"Vừa rơi xuống nước." Triệu Hữu Uy thấy nàng tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm.

 

Thượng Quan Huyền Hạo thấy dậy: "Lệ cô nương tỉnh là , lát nữa ngươi sai nhà bếp nấu bát canh gừng giải hàn cho cô nhé!" Hắn liếc những đốm tuyết đọng mặt đất, nhíu mày : "Ngươi bế cô về phòng , trời lạnh thế , kẻo để di chứng."

 

Triệu Hữu Uy cảm thấy , bế ư? Hắn theo bản năng liếc Địch Thiệu Duy cách đó xa, chỉ thấy đang về phương xa, ánh mắt thâm thúy đang nghĩ gì. Còn ánh mắt và Lệ Minh Phương đều chút khó hiểu. Lần thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch tội !

 

Lúc Lệ Minh Phương hắt một cái.

 

Thượng Quan Huyền Hạo nhíu mày chặt c.h.ế.t: "Còn chịu động thủ? Ngươi c.h.ế.t cóng , định chịu trách nhiệm ?"

 

Mọi : "..." Nhị hoàng t.ử hôm nay ăn t.h.u.ố.c s.ú.n.g ?

 

Triệu Hữu Uy liếc nhanh về phía Hiểu Nhi, thấy nàng đang lo lắng Địch Thiệu Duy. Đáng c.h.ế.t, nửa đêm tại hồ cơ chứ! Hắn nhắm mắt cam chịu xuống, bế Lệ Minh Phương sải bước về phía sương phòng tiền viện.

 

Hạ nhân trong trạm dịch cũng tỉnh dậy, Triệu Hữu Uy ngang qua một bà t.ử liền dặn: "Vào hầu hạ Lệ cô nương quần áo ướt . nấu bát canh gừng mang lên cho Lệ cô nương giải hàn!" Bà t.ử vội vàng .

 

Lệ Minh Phương lúc trong lòng ngũ vị tạp trần, nàng nhảy xuống hồ chỉ là nhất thời bốc đồng, dùng nước hồ tê liệt bản một chút, chứ tự tử. Nàng bơi, chỉ là xuống nước rong quấn chân nên mới đuối sức. Giờ đây, Triệu Hữu Uy cứu nàng, nghĩ đến bộ quần áo ướt dính sát thấy, dù ngày thường nàng vô tư đến thì lúc cũng khỏi đỏ mặt. đồng thời trong lòng nàng dấy lên một tia mừng thầm, đây là một bước ngoặt trong mối quan hệ của họ...

 

Triệu Hữu Uy đặt Lệ Minh Phương xuống giường, xoay dứt khoát bước chút do dự.

 

"Triệu đại ca..." Lệ Minh Phương nhịn gọi với theo, chính nàng cũng tại gọi .

 

Bước chân Triệu Hữu Uy khựng : "Cô yên tâm, nếu hôn sự của cô và Thiệu Duy thành, sẽ chịu trách nhiệm."

 

Đêm nay lẽ là ngày đại hạn của ! Chân chữa khỏi là điều may mắn nhất, nhưng cũng là khởi đầu cho những ngày tháng vạn kiếp bất phục, may mắn là quen một cô nương như , bất phục là yêu mà thể . Nếu cả đời định sẵn thể cưới yêu, thì cưới ai gì khác ! Cứ thế ! Sao cũng !

 

Lệ Minh Phương cảm thấy tủi luống cuống: "Ta..." Nàng nàng ý đó, nhưng thốt nên lời. Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của nàng ...

 

Trời dần sáng, tuyết rơi nửa đêm, thế giới ngập tràn một màu trắng xóa. Phong Dương đang bẩm báo với Thượng Quan Huyền Dật kết quả điều tra hắc y nhân, nhưng kết quả gì. Thượng Quan Huyền Dật gật đầu. Tra thì quan trọng gì , kẻ phái ám sát họ chỉ hai đó thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-khuynh-thanh/chuong-390-bi-bat-gap.html.]

 

Đoàn tiếp tục lên đường về đế đô. Thượng Quan Huyền Dật gọi Địch Thiệu Duy lên xe ngựa chơi cờ với . Thượng Quan Huyền Dật lời an ủi, nhưng hai kết bạn nam bắc mấy năm, cách Địch Thiệu Duy quên phiền muộn.

 

Thế là ba quây quanh chiếc bàn thấp trong xe ngựa chơi "Đấu địa chủ". Sau khi Thượng Quan Huyền Dật và Hiểu Nhi liên thủ cho thua đến mức suýt mất cả quần lót, Địch Thiệu Duy mới chịu thôi!

 

Hắn ném bài xuống bàn: "Hai các ngươi chắc chắn là cố ý, chút lòng trắc ẩn nào ! Đây là 'tiền mất tật mang' đúng !"

 

Trời ơi, mười vạn lượng cứ thế bay vèo, Địch Thiệu Duy cảm thấy mất vợ còn đau đớn đến từng lỗ chân lông thế ! Hắn cứ tưởng hai lôi kéo lên xe chơi bài, còn để địa chủ là tìm cớ tặng chút bạc bù đắp nỗi đau mất vợ cho ! Ai ngờ hai kẻ "trọng sắc khinh bạn" thừa nước đục thả câu, đau lòng đau ví! Hắn nên kỳ vọng quá nhiều họ!

 

Nghĩ đến mười vạn lượng ngân phiếu thua sạch sành sanh, kêu rên: "Nha đầu, nỗi đau mất vợ của còn nguôi, nỡ lòng nào cầm d.a.o xẻ thịt thế hả!"

 

Mất vợ? Hiểu Nhi giật giật khóe miệng. Hắn mất vợ nào cơ?

 

"Địch đại ca, hồi học, phu t.ử lúc nào cũng đ.á.n.h c.h.ế.t ?" Hiểu Nhi tò mò hỏi.

 

"Sao ?" Địch Thiệu Duy liếc Thượng Quan Huyền Dật: Ngươi hả? Không vạch áo cho xem lưng thế chứ!

 

Thượng Quan Huyền Dật ném cho ánh mắt "ngươi ngốc thật đấy". Địch Thiệu Duy lôi xuống xe "giao lưu tình cảm"!

 

"Địch đại ca, thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa!" Hiểu Nhi thấy chủ động nhắc tới bèn .

 

"Muội cũng xem đỉnh đầu màu xanh mà, cái sừng to tướng thế chụp xuống, chẳng xanh lè như ruộng lúa mạch mùa xuân chứ! Mặt mũi nào mà ai nữa?" Trước mặt bạn , Địch Thiệu Duy cũng chẳng kiêng dè gì.

 

Phụt! Hiểu Nhi nhịn ! Xanh như ruộng lúa mạch mùa xuân! là tài tình thật!

 

"Nha đầu, đúng là lương tâm!"

 

"Đâu , quan tâm lắm đấy, vốn dĩ kéo lên xe là nghĩ đen tình đỏ bạc, cho thắng chút đỉnh cho vui! Ai ngờ vận may của đen thế! Bọn cố tình thả lỏng lắm đấy!"

 

Thế mà gọi là thả lỏng ! Tưởng sừng che mắt thật chắc?!

 

"Nếu quan tâm thế thì trả mười vạn lượng đây, sẽ vui vẻ ngay!"

 

Hiểu Nhi: "..." Nàng sai , nàng nên quan tâm .

 

"Khụ khụ, cái đó, chơi chịu, chuyện trả ?"

 

"Nha đầu, mười vạn lượng thua sạch thế , sẽ suy nghĩ gì nữa !"

 

Hiểu Nhi: "Bọn chính là sợ nghĩ linh tinh nên mới suy nghĩ gì nữa đấy!"

 

Địch Thiệu Duy: Sống còn gì luyến tiếc! Hắn quyết định đập đầu đậu phụ c.h.ế.t quách cho xong!

 

 

Loading...