Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 387: Cố Hồng Hà tự chuốc nhục
Cập nhật lúc: 2025-12-03 08:22:01
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Ức Cẩn chiếc xe ngựa cũ nát mà lòng đau như cắt, cứ tưởng còn dùng thêm một hai năm nữa, ít nhất cũng đỡ đần phần nào.
Haizz, thế cứ ở thêm vài ngày cùng cha về quê ăn Tết cho xong. Nếu vì tiết kiệm chút bạc thuê xe, để xa phu đưa các nàng về quê đón cha, thì đến nỗi . là lợi bất cập hại!
"Cũng chỉ là một con súc sinh thôi mà, thương thì thương chứ, trời lạnh thế bộ ! Vừa nãy Duệ An huyện chủ rõ ràng mời chúng lên xe ngựa, ngươi vẻ thanh cao mà từ chối?"
Đó là mời , chứ mời ngươi ! Bản còn lên xe ngựa , ngươi thì , sỉ nhục tống tiền một trận, giờ còn đòi xe . Da mặt đúng là dày hơn tường thành!
Đỗ Ức Cẩn thở dài trong lòng, lười chẳng buồn tranh cãi với ả nữa. À , loại căn bản thể lý lẽ . Càng cố lý với ả, càng ả chọc tức c.h.ế.t!
"Ngươi cưỡi thì để cưỡi!" Cố Hồng Hà thấy nửa ngày mà Đỗ Ức Cẩn chẳng thèm đáp một câu, bèn lên giọng.
"Không !" Lần Đỗ Ức Cẩn buộc lên tiếng.
"Ngươi bắt bộ về, lỡ nhiễm phong hàn, ngươi đền nổi ?" Cố Hồng Hà nổi giận.
"Con ngựa là dùng tiền riêng mua đấy, nếu nó phế, Cố phủ nhà ngươi đền nổi ?" Đỗ Ức Cẩn cũng chẳng nhượng bộ nửa phần.
Cố phủ các ngươi ăn của Đỗ phủ , dùng của Đỗ phủ , câu Đỗ Ức Cẩn nén .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Cố Hồng Hà xong đỏ bừng mặt.
Cố gia đúng là sa sút, nhưng Đỗ gia nhà ngươi nam chủ nhân quan to thì , cũng chẳng nghèo rớt mồng tơi đó ư!
Đỗ Ức Cẩn thèm để ý đến ả nữa, gọi nha và xa phu của lên quan đạo, bắt đầu bộ về. Nàng tin ả dám theo !
Cố Hồng Hà đương nhiên dám ở một nơi đồng m.ô.n.g quạnh , dậm chân bình bịch cũng đành lủi thủi theo .
May mắn là thị trấn cũng quá xa, các nàng bộ nửa ngày là tới nơi. Chỉ điều hai chân Cố Hồng Hà phồng rộp cả lên. Suốt dọc đường, tiếng oán trách lải nhải của ả suýt lỗ tai Đỗ Ức Cẩn mọc kén.
Tại trạm dịch
Trời lạnh, Thượng Quan Huyền Hạo sai mua một con dê từ thôn làng gần đó về, định tối nay sẽ quây quần bên đống lửa nướng dê nguyên con.
Thượng Quan Huyền Hạo từng may mắn thưởng thức món thịt dê nướng xiên của Hiểu Nhi, hương vị , là cả đời khó quên cũng ngoa!
Thế nhưng, hạ nhân trong trạm dịch chuẩn đầy đủ thứ, Thượng Quan Huyền Hạo vẫn đợi "chính chủ".
Hắn bao nhiêu chạy cửa trạm dịch ngóng trông.
Tuyết rơi đường trơn, xảy chuyện gì chứ?
"Ta sắp c.h.ế.t đói , đợi nữa!" Thượng Quan Huyền Tuấn định tự tay nướng ăn. Hắn tòng quân bên ngoài nhiều năm, nướng thịt với chẳng việc khó gì!
Thượng Quan Huyền Hạo xong vội vàng ngăn : "Đừng! Đừng hỏng con dê , tra tấn dày !"
Địch Thiệu Duy cũng vô cùng nhớ nhung trù nghệ của Hiểu Nhi, vội lên tiếng can ngăn: "Hay là đợi thêm chút nữa , thể để con dê c.h.ế.t uổng phí , đúng !"
Thượng Quan Huyền Tuấn hai mà nên nên giận!
Dê nướng, nướng con gà ăn !
Thấy chỉ cầm một con gà nướng, hai ngăn cản nữa. Gà còn mấy con lận, miễn là đừng động con dê duy nhất là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-khuynh-thanh/chuong-387-co-hong-ha-tu-chuoc-nhuc.html.]
Thượng Quan Huyền Tuấn nướng gà xong, với tư tưởng "ăn mảnh khó béo", bèn bẻ một cái đùi gà đưa cho họ.
Thượng Quan Huyền Hạo ghét bỏ miếng gà chỗ cháy chỗ sống: "Xấu c.h.ế.t , ăn!"
"Ta đói." Địch Thiệu Duy khéo léo hơn chút, nhưng vẻ mặt cũng tràn đầy sự chê bai.
Lệ Minh Phương thì đói chịu nổi, cũng ăn một cái đùi gà. Nàng thấy mùi vị cũng mà!
"Không ăn thì thôi!" Hắn ăn hết phần gà còn , nướng thêm một con cá, bụng rốt cuộc cũng lưng lửng mới chịu dừng.
Thượng Quan Huyền Hạo mong mong trăng, cuối cùng cũng mong bóng dáng nhóm Thượng Quan Huyền Dật trở về.
Mấy Thượng Quan Huyền Hạo đều xúm hỏi han xem chuyện gì, về muộn thế.
Hiểu Nhi giải thích qua loa.
"Ả đàn bà đó thật quá đáng ghét, hại đói bụng cả nửa ngày! Lần gặp xem đ.á.n.h cho ả rụng đầy răng !" Thượng Quan Huyền Hạo hậm hực .
Hiểu Nhi: "..." Hóa quan tâm bọn họ là giả, nàng về sớm nướng dê cho ăn mới là thật? Quả nhiên thể kỳ vọng quá nhiều ở tên !
"Nha đầu, lâu lắm ăn đồ nướng, vì bữa mà nhịn đói lâu lắm đấy!" Địch Thiệu Duy cũng bày vẻ mặt đáng thương.
Ở quân doanh chẳng bữa nào ngon, suốt đường về cũng màn trời chiếu đất, khó khăn lắm mới sắp về đến đế đô, cần gấp gáp lên đường nữa, thà nhịn đói chứ quyết ủy khuất dày .
Hiểu Nhi cam chịu phận rửa tay, tiện thể lấy ít gia vị từ trong gian , nướng dê nguyên con cho mấy kẻ tâm hồn ăn uống .
Thượng Quan Huyền Tuấn tự nhận tay nghề nướng thịt của cũng tệ. Ở trong quân doanh, đôi khi nuốt nổi cơm lính, cũng săn, tự nướng đồ ăn. khi từng đợt mùi thơm nức mũi bay tới, kẻ mới ăn lửng như bắt đầu bình tĩnh nổi. Hắn vội vàng tới, một tay túm cổ áo Thượng Quan Huyền Hạo - kẻ võ công kém nhất, xách ném sang một bên, đặt m.ô.n.g chỗ cũ của .
"Thượng Quan Huyền Tuấn, chán sống ?"
Thượng Quan Huyền Hạo chọn vị trí nhất, chỗ lấy đồ ăn tiện, khói hun mắt.
"Chỗ vốn là của mà!" Thượng Quan Huyền Tuấn tỉnh bơ.
"Đệ chẳng ăn no cút sang một bên ?" Hắn nhịn đá đá chân ghế!
"Hay là đ.á.n.h một trận, ai thắng thì ?" Thượng Quan Huyền Tuấn buông một câu, hít hà mùi thơm nức mũi.
Thượng Quan Huyền Hạo xẹp lép! Ỷ mạnh h.i.ế.p yếu! Đây điển hình là ỷ mạnh h.i.ế.p yếu!
Hiểu Nhi thành thạo tẩm ướp gia vị cho con dê, Thượng Quan Huyền Dật ở bên cạnh xoay xiên nướng. Dần dần da dê chuyển sang màu vàng kim óng ả, mùi thơm càng lúc càng nồng nàn. Ai nấy đều tự chủ mà nuốt nước miếng, nếu để nước miếng chảy thì hổ c.h.ế.t!
"Được , ăn thôi! Mọi tự xẻ thịt mà ăn nhé!" Hiểu Nhi thở phào nhẹ nhõm, trán lấm tấm mồ hôi. Đây là do than lửa nung nóng!
Thượng Quan Huyền Dật lấy khăn tay , lau mồ hôi cho nàng, Hiểu Nhi với .
Triệu Hữu Uy vốn lấy khăn tay , lặng lẽ nhét ngực. Mọi đều mải tranh ăn, ai để ý hành động của . Lệ Minh Phương đối diện thấy, ngẩng đầu Thượng Quan Huyền Dật và Hiểu Nhi, dường như hiểu điều gì, ánh mắt tối .
Triệu Hữu Uy xuống cắm cúi ăn thịt, Địch Thiệu Duy đưa cho một chén rượu: "Nào, uống chút rượu cho ấm ."
Triệu Hữu Uy cầm chén rượu, ngửa cổ uống cạn. Sau đó cầm bầu rượu, tự rót một chén, ăn thịt uống liên tục từng chén một.
Lệ Minh Phương tâm trạng cũng bỗng dưng bực bội, nàng cũng rót từng chén rượu trái cây uống cạn.