"Mọi " trong miệng Hiểu Nhi là nhóm Thượng Quan Huyền Tuấn cưỡi ngựa đường tắt đến trạm dịch .
Thấy họ định thẳng, Cố Hồng Hà cuống lên, họ , xe hỏng thế các nàng bộ về ?
"Các bỏ mặc bọn , kiểu gì cũng cho bọn nhờ."
"Cho ngươi nhờ? Dựa cái gì?" Hiểu Nhi đầu ả. Nàng "các ngươi" mà chỉ "ngươi".
"Vì dượng là Trung tư thị lang Thượng thư!"
"Ồ! Trung tư thị lang Thượng thư cơ ? liên quan gì đến ? Ông dượng ! Ta dựa cho ngươi nhờ?" Hiểu Nhi nhẹ tênh, vẻ mặt như thể lời Cố Hồng Hà thật khó hiểu.
Phong Dương phì .
"Ngươi sợ dượng tìm ngươi tính sổ ?" Đầu óc con vấn đề thế, nàng uy h.i.ế.p rõ ràng mà hiểu?
"Tìm tính sổ? Ta luật pháp nào quy định gặp nhà Trung tư thị lang Thượng thư đường là cho nhờ một đoạn. Phong Dương, quy định ? Chậc chậc, đúng là thói đời, lòng khó dò mà!" Hiểu Nhi ngạc nhiên cảm thán.
"Chưa bao giờ." Phong Dương nén đáp, nữ chủ nhân tương lai thật tài tình.
Hồng Hà cứng họng, luật pháp đương nhiên ! bình thường thấy chắc chắn sẽ vì nịnh bợ, lấy lòng, hoặc sợ đắc tội quan viên, rước họa mà cho các nàng nhờ chứ!
Đỗ Ức Cẩn thực sự tức giận, cha nàng cả đời quan thanh liêm chính trực, hai bàn tay trắng, nếu xe nhà nàng dễ hỏng thế . Cố Hồng Hà chẳng khác nào bôi đen thanh danh cả đời của cha nàng.
"Cô nương đừng hiểu lầm, chúng sẽ tự nghĩ cách về, bèo nước gặp , quen , lý do gì bắt cô nương cho nhờ, phiền các vị , thật xin ." Đỗ Ức Cẩn vì thanh danh của cha, bất đắc dĩ xin . Đời nàng bao giờ xin nhiều như hôm nay!
Hiểu Nhi Đỗ Ức Cẩn , thấy cũng , bèn bảo: "Cô nương , chúng ngược đường , nhưng thể đưa cô một đoạn đến thị trấn gần nhất tìm thuê xe ngựa."
Đỗ Ức Cẩn thở dài trong lòng, cô nương cũng ân oán phân minh, nàng hiểu ý cô , thể rời nàng cũng lắm chứ! để Cố Hồng Hà một ở nơi đồng m.ô.n.g quạnh , về nhà kế để yên cho nàng, ngay cả cha nàng cũng sẽ trách nàng. Ở đây nàng là chủ, Hồng Hà là khách, đạo lý bỏ mặc khách! Hơn nữa với cái tính gây rắc rối và cái miệng cửa của Hồng Hà, nàng trông chừng, nàng sợ nó gây họa cho cha.
Nghĩ nàng lắc đầu: "Cảm ơn ý của cô nương, thể bỏ mặc biểu tỷ."
Hiểu Nhi miễn cưỡng, nhưng đ.á.n.h giá nàng cao hơn một bậc.
Lúc Triệu Hữu Uy cưỡi ngựa tới, do Thượng Quan Huyền Dật và Hiểu Nhi mãi đến trạm dịch, Thượng Quan Huyền Tuấn lo lắng nên phái xem. Thấy họ ven đường, chiếc xe ngựa đ.â.m gãy cây, vội phóng tới, xuống ngựa hành lễ: "Lục hoàng tử, Duệ An huyện chủ, hai chứ?"
"Không ." Thượng Quan Huyền Dật đáp ngắn gọn.
Triệu Hữu Uy lén Hiểu Nhi, thấy nàng sắc mặt bình thường, thương, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn hành lễ xong gật đầu với Đỗ Ức Cẩn: "Đỗ cô nương." Hắn quen Đỗ Thuần An nên từng gặp Đỗ Ức Cẩn của một .
Đỗ Ức Cẩn vội đáp lễ: "Triệu công tử." Sau đó nàng trịnh trọng hành lễ với Thượng Quan Huyền Dật và Hiểu Nhi: "Thần nữ hai vị là Lục hoàng t.ử và Duệ An huyện chủ, thất lễ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-khuynh-thanh/chuong-386-tu-choi-di-cung.html.]
Thượng Quan Huyền Dật gật đầu nhẹ.
"Đỗ cô nương đa lễ ." Hiểu Nhi mỉm đáp.
Lục... Lục hoàng tử?
Cố Hồng Hà mặt cắt còn giọt máu: Vừa nàng đắc tội với ai? Ra oai mặt ai thế ? Đỗ Ức Cẩn thật đáng ghét! Sao nhắc nàng phận tôn quý của , hại nàng mất mặt quý nhân, chuyện thất lễ. Thảo nào tát!
Nàng vội chỉnh trang sức đầu, bắt chước Đỗ Ức Cẩn hành lễ: "Dân nữ thỉnh an Lục hoàng t.ử và Duệ An huyện chủ, dân nữ phận cao quý của hai vị, chỗ đắc tội thất lễ, mong Lục hoàng t.ử lượng thứ cho kẻ tội."
Ý là nếu họ phận cao quý thì nàng quyền đắc tội và thất lễ ?
"Ta thật một năng hành xử thất lễ xem phận đối diện đấy!" Hiểu Nhi khinh thường nhất loại .
Thượng Quan Huyền Dật thèm ả, cúi đầu hỏi Hiểu Nhi: "Đi nhé?"
"Vâng!" Hiểu Nhi gật đầu, ngoài nãy giờ lạnh cóng cả .
Cố Hồng Hà c.ắ.n môi, tủi cam lòng, nhưng nhớ vẻ lạnh lùng của Thượng Quan Huyền Dật và cái tát nương tay , ả dám ho he nữa.
Đỗ Ức Cẩn thầm thở phào, nàng thật sự sợ biểu tiếp tục điều, những lời tưởng tượng nổi!
Thượng Quan Huyền Dật , Đỗ Ức Cẩn và Cố Hồng Hà ven đường theo xe ngựa rời .
"Biểu , Lục hoàng t.ử thật thương hoa tiếc ngọc, ném hai nữ nhi yếu ớt chúng ở nơi hoang vu mà lo lắng chút nào." Cố Hồng Hà theo xe ngựa, ánh mắt si mê.
Đỗ Ức Cẩn đồng tình, lo lắng? Các nàng là gì của Lục hoàng tử? Tại ngài lo lắng cho các nàng? Nực !
Đỗ Ức Cẩn để ý đến ả, hỏi xa phu: "Bác Triệu, xe còn sửa ?"
Xa phu lắc đầu: "Bẩm tiểu thư, xe cũ quá, trục bánh xe gãy , lão nô cũng bó tay."
Đỗ Ức Cẩn xuống, đúng là . Xem chỉ còn cách bộ.
"Tiểu thư, cô và biểu tiểu thư cưỡi ngựa, lão nô dắt ngựa đưa hai về phủ."
Đỗ Ức Cẩn con ngựa thương, kiên quyết lắc đầu: "Đi bộ về thôi."
"Đi bộ về?!" Cố Hồng Hà hét lên thất thanh.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
"Ngựa thương , chúng cưỡi lên nữa thì nó càng thương nặng hơn!" Cố thị ( kế) quản gia, mang tiền về nhà đẻ, tiền bạc trong nhà eo hẹp, con ngựa mới mua lâu, nàng nỡ nó chịu tội! Thà nàng chịu khổ còn hơn!