Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 368: Tương kế tựu kế
Cập nhật lúc: 2025-12-03 03:58:03
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“G.i.ế.c!” Ngay đó binh lính Tây Nguyệt mai phục núi cũng lao xuống thung lũng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Khi mưa tên bay xuống, mấy trăm bóng múa kiếm gạt tên, phi nhảy lên tránh những tảng đá lăn xuống. Đợi trận mưa tên và đá qua , tinh binh giơ kiếm xông lên! Một kiếm một mạng, đ.â.m thẳng đám lính Tây Nguyệt đang dũng mãnh lao xuống. Vì xung lực quá lớn, họ chẳng cần dùng nhiều sức, chỉ cần nhắm yếu hại đối phương, kiếm dễ dàng xuyên qua cơ thể kẻ địch.
lượng tinh binh chung quy là ít, vẫn nhiều lính Tây Nguyệt thuận lợi lao xuống núi.
Chỉ là, xuống núi cũng ! Không xuống núi thì đ.á.n.h ai!
Dưới thung lũng, những chiếc xe đẩy, rơm cắm đầy tên. Binh lính lao xuống thung lũng chuẩn đại khai sát giới thì ngẩn !
G.i.ế.c ai đây? Ra oai một địch trăm với ai? Người rơm ?
Tại bên là xe đẩy tay chở từng hàng rơm sắp xếp ngay ngắn. Hàng trăm chiếc xe, vô rơm, tên lính Tây Nguyệt còn nghĩ thầm, buộc rơm mệt ?
“Trúng kế , mau rút lui, mau!” Đạt Lỗ phản ứng nhanh. Ở thung lũng mà chặn hai đầu thì đúng là mọc cánh khó thoát.
“Muốn rút? Nằm mơ ! Đạt Lỗ, thiên đường lối , địa ngục cửa cứ lao ! Vậy đừng trách !” Lệ tướng quân dẫn một toán binh lính chặn một đầu thung lũng.
Đạt Lỗ định dẫn quân xông đầu thì đại quân của Thượng Quan Huyền Tuấn cũng ập tới, chặn đường.
“Các tướng sĩ, g.i.ế.c cho ! Đời chiến trường c.h.é.m bao nhiêu đao, giờ các ngươi c.h.é.m gấp bội cho ! Hôm nay chúng thu chút lãi , đợi ngày đại chiến sẽ đ.á.n.h thẳng sào huyệt Tây Nguyệt! Vì binh lính c.h.ế.t báo thù! Vì bá tánh báo thù!”
“Vì binh lính c.h.ế.t báo thù!”
“Vì bá tánh báo thù!”
...
Binh lính Tây Nguyệt, nhân dân Tây Nguyệt quanh năm chịu gió cát, thiếu thốn vật tư, mùa đông cái ăn, cảnh sống bức họ chiến! Vì cuộc sống hơn, họ dốc lực!
Binh lính Mẫn Trạch quốc, vì hành vi dã man của Tây Nguyệt quốc, trấn thủ nơi mười năm về nhà một nhiều vô kể! Trận chiến t.ử thương t.h.ả.m trọng! Nợ mới thù cũ khiến họ hận lính Tây Nguyệt thấu xương! Những c.h.ế.t sống dồn sức lực hai đời để g.i.ế.c địch! Muốn sống sót? Phải liều mạng hơn kẻ địch! Không nghiền xương thành tro bọn ch.ó Tây Nguyệt, thề bỏ qua! Dù cụt một chân cũng khiến ch.ó Tây Nguyệt mất một cánh tay!
Thế là một trận ác chiến bắt đầu!
...
Tây Nguyệt quốc mang theo nhiều quân, hai thung lũng mỗi bên hai vạn, tổng cộng bốn vạn. Đạt Lỗ vốn tưởng từ núi b.ắ.n xuống bốn vạn mũi tên, lăn xuống vô đá tảng, mười vạn đại quân Mẫn Trạch quốc dù c.h.ế.t hết thì cũng c.h.ế.t quá nửa! hiện tại, nỡ thẳng! Thực tế và tưởng tượng khác xa quá, chỉ thể dùng từ t.h.ả.m nỡ để hình dung!
“Đạt Lỗ, nạp mạng !” Lệ đại tướng quân tiến đến gần Đạt Lỗ.
“Bại tướng tay, ngờ mạng ngươi lớn thật, thế mà c.h.ế.t!” Thấy Lệ đại tướng quân sống nhăn răng mặt, Đạt Lỗ thực sự kinh hãi. Người c.h.é.m mấy đao, trúng một tên mà c.h.ế.t, y thuật Mẫn Trạch quốc từ khi nào đạt đến trình độ cải t.ử sinh !
“Lũ ch.ó Tây Nguyệt các ngươi đủ bản lĩnh lấy mạng !” Lệ đại tướng quân oán hận !
“Cuồng vọng! ngờ Lệ đại tướng quân cũng hành vi tiểu nhân thế , quá gian trá! Dám bày mưu lừa chúng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-khuynh-thanh/chuong-368-tuong-ke-tuu-ke.html.]
Lệ tướng quân khinh bỉ: “Binh bất yếm trá! Chúng đây là gậy ông đập lưng ông! Các ngươi tiểu nhân thì trúng kế tiểu nhân !”
“Đừng nhảm nữa, nạp mạng !”
Lệ đại tướng quân vung trường thương đ.â.m tới. Hai lao một trận kịch chiến.
Nguyệt Lạc cốc, tiếng la g.i.ế.c, tiếng kêu rên vang thấu trời xanh, m.á.u chảy thành sông!
Trời dần sáng...
Khi tên lính Tây Nguyệt cuối cùng ngã xuống, hơn mười vạn binh lính đồng thanh hoan hô, dọa chim chóc trong rừng bay tán loạn về phương xa. Chiến thắng cuối cùng cũng giúp binh sĩ tìm sĩ khí mất.
“Treo đầu ch.ó Đạt Lỗ lên cổng thành ba ngày! Để bá tánh biên thành hả giận, để Tây Nguyệt tức nghẹn họng!” Lệ đại tướng quân c.h.ặ.t đ.ầ.u Đạt Lỗ, đá xuống cho thuộc hạ.
Định Viễn tướng quân nắm c.h.ặ.t t.a.y buông lỏng, buông lỏng nắm chặt, lớp da mặt giả suýt nữa giữ bình tĩnh.
Lệ đại tướng quân thu hồi trường thương, đến mặt Định Viễn tướng quân.
Định Viễn tướng quân vội nở nụ vui mừng, ôm quyền hành lễ: “May mà đại tướng quân phúc lớn mạng lớn, cả, nếu tướng sĩ Tây Bắc chúng như rắn mất đầu!”
“May mắn nhặt cái mạng quèn thôi, bổn tướng cũng tưởng c.h.ế.t chắc .”
“Lời là , còn tưởng vết thương của tướng quân là cố ý khoa trương.” Rốt cuộc là ai cứu mạng ch.ó của .
“Ngẫu nhiên cao nhân giúp đỡ, thần d.ư.ợ.c thôi. Trận chiến hôm nay tiêu diệt bộ bốn vạn quân Tây Nguyệt, tối nay chúng uống vài chén chúc mừng!” Lệ đại tướng quân nhiều, chuyển chủ đề.
Định Viễn tướng quân gượng , gật đầu: “Sao đại tướng quân quân Tây Nguyệt sẽ mai phục ở đây?”
“Cũng là do trời giúp ! Tháng quân y hái thuốc, phát hiện hành tung lén lút của nhiều lính Tây Nguyệt, bèn lén về bẩm báo. Lục hoàng t.ử đích đến thám thính tình hình, nghĩ mưu kế !”
“May mà quân y hái thuốc, thì đại quân chúng t.h.ả.m !” Định Viễn tướng quân ngoài nhưng trong .
“Chứ nữa! Cũng tại Tây Nguyệt đ.á.n.h binh lính thương vong quá nặng, thiếu t.h.u.ố.c trị thương nên quân y mới hái thuốc! Lần Tây Nguyệt quốc đúng là gieo gió gặt bão!” Nhớ tới chuyện lương thảo cũng nhờ tinh kỵ binh săn b.ắ.n tình cờ gặp giặc cướp lương nên mới bảo , Lệ đại tướng quân cao hứng tiếp:
“Hiện tại ông trời cũng giúp chúng , đại chiến tuyệt đối thể đ.á.n.h cho Tây Nguyệt quốc kêu cha gọi , g.i.ế.c chúng còn manh giáp!”
Định Viễn tướng quân trời, ông trời cũng lo chuyện bao đồng ?
“ , các ông qua Nguyệt Lạc cốc muộn thế, vốn tưởng tối nay sẽ một trận khổ chiến.” Lệ đại tướng quân tính toán hành trình thấy chậm.
Nhắc đến chuyện , mặt Định Viễn tướng quân cuối cùng cũng thể yên tâm đen sì : “Việc nhắc thì hơn, lũ ranh con đó, đào cái rễ cỏ...”
“Lại còn chuyện nữa ư? Sau chú ý! Nếu khi khởi binh mà ăn bậy bạ, tuyệt đối sẽ quân diệt! các ông tiêu chảy đúng lúc quá!”
Định Viễn tướng quân xong trong lòng nghẹn ứ.