Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 352: Ngựa điên kinh hoàng
Cập nhật lúc: 2025-12-02 23:22:57
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tác giả: Tiệm Tiến Đạm Xuất
Nhóm Hiểu Nhi thoát khỏi Lam Nguyệt xong đều thở phào nhẹ nhõm.
Hiểu Nhi cứ nhớ tới tiếng gọi " " của nàng là nổi da gà.
Không thể nghĩ nữa, thể nghĩ nữa, nếu nàng sẽ rét run mất. Hiểu Nhi lắc lắc đầu.
"Thái hậu nương nương rốt cuộc hận Đại hoàng t.ử đến mức nào mà chọn cho một Đại hoàng t.ử phi như chứ." Lư thị ở đế đô gần một năm, chứng kiến qua bao nhiêu phu nhân, tiểu thư quyền quý, từng thấy ai tướng mạo bình thường đến thế!
Hơn nữa bà vẫn luôn cho rằng Hoàng t.ử phi thì tướng mạo tuyệt đối xinh như hoa! Nhìn Hiểu Nhi là ngay.
"Tuyển Đại hoàng t.ử phi chú trọng bề ngoài và tính tình." Nguyễn phu nhân giải thích.
"Không chú trọng bề ngoài và tính tình thì chú trọng cái gì?" Lư thị hiểu.
"Sinh thần bát tự."
"Mệnh của Đại hoàng t.ử rốt cuộc cứng đến mức nào ? Cô nương xinh tài giỏi một chút đều trấn áp ?"
Nghe Lư thị , mấy đều nhịn .
Hiểu Nhi chút nội tình từ chỗ Thượng Quan Huyền Hạo, liền : "Vân Pháp đại sư chỉ điểm cho Đại hoàng tử, khuyên nhất nên cưới một cô nương sinh năm Thân, tháng Thân, ngày Thân."
"Thảo nào, nhưng mà vị Lam cô nương trông cũng giống khỉ thật. Chẳng những bát tự phù hợp, mà ngay cả tướng mạo cũng phù hợp, Thái hậu thật là dụng tâm lương khổ a!"
Mọi xong , trong đầu đều hiện lên dáng vẻ của Lam Nguyệt cô nương, đó đều tán đồng gật đầu: " là thật."
"Chuyện cơ mật nên cho nhiều , việc chúng đừng bàn tán nữa." Nguyễn Vệ Trân lên tiếng, hơn nữa đối với đề tài về Đại hoàng tử, nàng theo bản năng cảm thấy phản cảm.
Mọi xong đều gật đầu.
"Nếu thể lên Nhạc Vân Lâu, chúng về thôi." Hiểu Nhi khỏi tiếc nuối .
Mục đích lớn nhất của nàng hôm nay là lên Nhạc Vân Lâu ngắm cảnh. Lam Nguyệt , giải xăm xong nàng sẽ lên Nhạc Vân Lâu, còn rủ rê mấy Hiểu Nhi cùng .
Nghe xong lời đó, ý định tiếp tục leo núi của các nàng đều tắt ngấm. Chỉ mau chóng về nhà, bao giờ gặp nữa.
Mấy các nàng về khá sớm, đường lúc thông thoáng hơn nhiều.
Hiểu Nhi, Lưu thị và Lư thị chung một chiếc xe ngựa. Nguyễn phu nhân còn điền trang một chuyến nên chia tay ở ngoại thành.
Xe ngựa thuận lợi thành, nhưng khi qua cổng thành, đột nhiên một bé lộn nhào như Tôn Ngộ Không từ giữa đường lăn qua.
Triệu Dũng vội vàng ghìm cương ngựa, vó ngựa suýt chút nữa thì đạp lên bé.
"Dương Liễu, bắt nó !"
Triệu Dũng dáng vẻ chạy trốn nhanh như chớp của bé, trực giác mách bảo điều bất thường.
Dương Liễu vội vàng từ trong xe ngựa nhảy ngoài.
Quả nhiên, vó ngựa chạm đất, con ngựa liền mất khống chế, bắt đầu lồng lên điên cuồng.
Triệu Dũng một bên cố gắng điều khiển cho nó va đường, một bên dùng sức ghìm cương để nó dừng . Đáng tiếc con ngựa như phát điên.
Bá tánh thấy thế đều sợ hãi hét lên và bỏ chạy tán loạn.
Mắt thấy con ngựa sắp đạp nát sạp hàng của một ông lão chừng sáu mươi tuổi, Hiểu Nhi từ trong xe phóng một cây kim độc, con ngựa lập tức khựng .
Lưu thị một tay bám chặt thành xe ngựa, một tay kéo chặt Lư thị. Lư thị trong tay còn đang ôm Tiểu Duyệt Nhi, Lưu thị lo lắng bà vững sẽ ngã ngoài xe.
Mãi đến khi xe ngựa dừng hẳn, Lưu thị vẫn còn kinh hồn bạt vía, hồi lâu dám buông tay.
"Mẫu chứ? Tứ thẩm và mẫu cứ yên trong xe, con xuống xem ."
Lư thị cũng hồn xiêu phách lạc, chỉ gật đầu theo bản năng.
Khi Hiểu Nhi nhảy xuống xe ngựa, nhiều bá tánh vây quanh chỉ trỏ:
"Đánh xe kiểu gì thế! Suýt chút nữa là c.h.ế.t !"
"Đáng thương cho hai chủ sạp . Đồ đạc hỏng hết cả , chỗ đó đáng bao nhiêu bạc chứ! Mấy bao giờ chịu đền tiền khi hỏng đồ của khác !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-khuynh-thanh/chuong-352-ngua-dien-kinh-hoang.html.]
"Bớt mồm , những ngươi đắc tội nổi ? Cẩn thận rước họa !"
...
Triệu Dũng tiến lên đỡ ông lão đang sợ hãi bệt đất dậy.
"Lão bá, ông chứ?"
Lão bá xua tay, lắc đầu: "Không , xương cốt già mà, dăm bữa nửa tháng là khỏi thôi!"
Hiểu Nhi cũng tới. Nàng thấy lão bá vẫn luôn xoa thắt lưng, nhưng giả vờ như việc gì, đại khái là sợ rắc rối nên lời thật cũng dám .
Hiểu Nhi tiên nhận với lão bá, lấy một lọ t.h.u.ố.c trị thương nhỏ: "Lão bá bá, xin ông, ngựa nhà mất khống chế ông thương. Lọ là t.h.u.ố.c trị thương, mỗi ngày uống một viên sáng tối, uống hết lọ t.h.u.ố.c thì thương thế của ông cũng sẽ khỏi."
Lão bá Hiểu Nhi nhưng dám đưa tay nhận, t.h.u.ố.c thể uống bậy , ai độc d.ư.ợ.c !
Hiểu Nhi sự lo lắng của ông, bèn đổ một viên, bỏ miệng nuốt xuống.
"Lão bá, t.h.u.ố.c độc, nếm thử mặt một viên. Nếu độc, mắt bao thế , cũng chạy thoát , đúng ?"
Nghe lão bá mới nhận lấy, bán tín bán nghi ăn một viên. Mọi xung quanh đều ông chằm chằm gì.
Hiểu Nhi đ.á.n.h giá qua hàng hóa của hai sạp hàng ngựa đổ, đó tự đền cho mỗi năm lượng bạc.
Lần hai bán hàng vui mừng khôn xiết, bộ đồ đạc của họ bán cũng chẳng kiếm nổi năm lượng bạc !
Triệu Dũng đang kiểm tra nguyên nhân con ngựa đột nhiên phát điên.
"Cô nương, cô xem !" Triệu Dũng từ giữa móng ngựa rút một cây đinh ghim dài.
Triệu Dũng đưa lên mũi ngửi ngửi: "Có mùi cỏ **."
Hiểu Nhi gật đầu.
Lúc lão bá uống t.h.u.ố.c xong cũng dậy: "Đa tạ tiểu cô nương, t.h.u.ố.c thần kỳ thật, lưng còn đau như nữa! là thần d.ư.ợ.c a."
"Không đau là ." Hiểu Nhi với ông.
Lúc Dương Liễu cũng áp giải bé .
"Cô nương, bắt !" Dương Liễu đưa bé đến mặt Hiểu Nhi, đá một cái chân khiến quỳ xuống.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
"Ơ, đây chẳng là thằng nhóc lộn nhào, suýt ngựa đạp trúng ?" Một phụ nhân nhận .
"Tại rải đinh lớn đường hại ngựa của mất khống chế?" Hiểu Nhi từ cao xuống bé. Khí chất cao quý lạnh lùng nàng tỏa lúc so với vẻ bình dị gần gũi quả thực như hai khác !
Ngay cả bá tánh vây xem cũng cảm thấy chút sợ hãi.
"Ta cô đang gì! Ta chỉ là đang nhặt bạc rơi mặt đất thôi!"
"Còn già mồm! Trên mũ nhựa của cái ghim tẩm dịch cỏ **, cỏ ** mùi hương độc đáo lưu hương lâu. Ngươi tin bây giờ báo quan, để quan sai bắt ngươi !"
Cậu bé đưa tay lên mũi ngửi, quả nhiên vẫn còn một mùi hương lạ.
Thật là tính sai!
Hắn lập tức dập đầu nhận tội: "Cô nương tha mạng! Là đưa bạc bảo như . Nhà bà nội già yếu liệt giường, thật sự hết cách mới kiếm đồng tiền thất đức ! Cầu xin cô nương xem xét lòng hiếu thảo của mà tha cho !"
"Hóa là cố ý hãm hại cô nương a! Cô nương cũng thật thiện tâm, xuống xe ngựa việc đầu tiên là bồi tội xin ."
"Thằng bé cũng là cuộc sống ép buộc..."
...
Hiểu Nhi để ý đến tiếng bàn tán của bá tánh.
"Ngươi cho kẻ sai khiến ngươi là ai, sẽ tha cho ngươi!"
Cậu bé vẫn luôn cúi đầu, đôi mắt đen láy đảo một vòng.
"Ta là ai, nhưng một đôi tai vểnh (chiêu phong nhĩ)."