Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 347: Cầu cứu vô vọng
Cập nhật lúc: 2025-12-02 15:13:55
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nửa đêm, Thẩm Ngọc Châu dậy định bỏ trốn, đáng tiếc của Đàm đại nhân phát hiện.
“Đại ca, mụ già thúi bỏ trốn!” Đệ của Đàm đại nhân trong lúc nửa tỉnh nửa mê thấy một bóng quen thuộc chạy khỏi miếu hoang, vội vàng đ.á.n.h thức đại ca .
Đàm đại nhân và Đàm phu nhân lập tức giật tỉnh dậy, giày cũng kịp mang liền đuổi theo.
Đàm phu nhân càng là liều mạng chạy! Không chạy ! Thẩm Ngọc Châu bỏ trốn, hiện tại nha bà tử, việc chăm sóc của Đàm đại nhân chẳng sẽ rơi xuống đầu bà ?
Nghĩ đến việc hầu hạ một bất tiện, nỗi sợ hãi trong lòng khiến bà chạy càng nhanh hơn.
Còn Đàm đại nhân thì cảm thấy bản mất quan, trắng tay đều là vì giúp cháu trai của Thẩm Ngọc Châu gian lận khoa cử, mua quan bán tước mà .
Hiện tại mụ còn bỏ mà chạy trốn, chẳng công dã tràng xe cát biển Đông ! Mơ !
Thẩm Ngọc Châu chung quy vẫn là Thẩm Trang thị nâng như trứng, hứng như hoa mà lớn lên, trừ bỏ một bệnh tiểu thư thì chẳng bản lĩnh gì, chạy vài bước liền tự vấp ngã.
Đầu gối và lòng bàn tay đều trầy xước, đau đến mức nước mắt trào . Nàng định bò dậy chạy tiếp thì Đàm phu nhân đuổi tới, lập tức bổ nhào lên nàng.
Lần nàng thật sự, cho chuỗi ngày bi t.h.ả.m của đến nước mắt giàn giụa, cầu xin bọn họ tha cho nàng. Đáng tiếc Đàm đại nhân và Đàm phu nhân Thẩm lão gia t.ử và Thẩm Trang thị, thể thương xót nàng!
Thẩm Ngọc Châu nghĩ tới gia đình tam ca, vì thế nàng ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên : “Ta cũng chạy trốn, chỉ tìm tam ca , cầu giúp chúng , thật đó! Các để tìm !”
“Tam ca ngươi? Thăng Bình Hầu ?”
“ , đúng, đúng, tam ca chính là Thăng Bình Hầu. Huynh xưa nay mềm lòng, nhất định sẽ giúp chúng .”
Đàm đại nhân và Đàm phu nhân liếc , đây lẽ là hy vọng duy nhất của họ?
Tuy rằng Thẩm Ngọc Châu giờ phút chắc chắn là bỏ trốn chứ cầu Thăng Bình Hầu cứu cả nhà họ. bọn họ Hoàng thượng hạ chỉ bãi quan, tịch thu gia sản, xu dính túi, cho dù về quê cũng cần lộ phí a!
Hiện tại đang lúc dầu sôi lửa bỏng, cả cái đế đô ai dám giúp đỡ nhà bọn họ, nhưng nếu Thẩm Ngọc Châu cầu xin, vớt vát chút bạc mang về cũng !
Chỉ cần bọn họ trốn một bên lén canh chừng Thẩm Ngọc Châu, lượng ả mọc cánh cũng bay thoát.
Đàm đại nhân nghĩ , gật đầu uy hiếp: “Ngày mai trời sáng ngươi hãy đến phủ Thăng Bình Hầu cầu xin. Chúng sẽ một bên , ngươi đừng hòng bỏ chúng . Ta là vì ngươi mới mất quan! Ngươi sống là nhà họ Đàm, c.h.ế.t là ma nhà họ Đàm, nếu ngươi dám bỏ mặc chúng , sẽ lấy mạng ngươi!”
Thẩm Ngọc Châu xong chẳng để tai. Chờ nàng tìm tam ca, trốn phủ Thăng Bình Hầu, nàng thèm mà quan tâm đến bọn họ!
Ngày hôm , trời tờ mờ sáng, Thẩm Ngọc Châu đập cửa phủ Thăng Bình Hầu ầm ầm.
Người gác cổng vội vàng bò dậy từ giường, dụi dụi mắt, hắng giọng mới hỏi: “Xin hỏi ai ở ngoài cửa đó?”
Không tiếng trả lời.
Người gác cổng hỏi một câu: “Xin hỏi ai ở ngoài cửa đó?”
Vẫn như cũ câu trả lời.
Người cũng quá vô lễ .
Người gác cổng mở một cái cửa sổ nhỏ hình vuông (do Hiểu Nhi cố ý thiết kế giống mắt mèo), ngoài, chỉ thấy một nữ quỷ đầu bù tóc rối đó, sợ tới mức vội vàng khóa cửa sổ nhỏ , chạy tót trong, chui chăn run lẩy bẩy!
Nữ quỷ cũng quá hung mãnh, mặt trời sắp lên mà còn dám ló đầu .
Ngoài cửa, Thẩm Ngọc Châu tiếp tục gõ, nhưng ai thèm trả lời nàng nữa.
Nàng rõ ràng thấy bên trong thấy , mà dám mở cửa, chuyện tuyệt đối là do Lưu thị cố ý dặn dò gác cổng, hễ thấy nàng đến là mở cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-khuynh-thanh/chuong-347-cau-cuu-vo-vong.html.]
Nàng nương, đại ca đại tẩu, nhị ca nhị tẩu, nàng từng chuyện gì với gia đình tam ca, tam ca nhất định sẽ bỏ mặc nàng!
Nghĩ đến đây, Thẩm Ngọc Châu dùng tay đập cửa, dùng chân đá: “Mở cửa! Mở cửa cho ! Lưu thị, là ngươi, nhất định là ngươi sai chặn ngoài cửa!”
Thẩm Ngọc Châu đạp thêm mấy cái cửa, cánh cửa sơn son màu đỏ in hằn những dấu chân xám xịt vô cùng rõ ràng.
“Lưu thị, ngươi mở cửa cho , đây là nhà tam ca ! Tòa nhà là của Thẩm gia chúng , ngươi một kẻ họ Lưu dựa cái gì cho ! Mở cửa, gặp tam ca !”
Người gác cổng dậy, thấy lạ quá! Quỷ mà cũng c.h.ử.i ? Tam ca? Là chỉ lão gia ? Lưu thị là phu nhân ? Người rốt cuộc là ai?
“Lưu thị, cái mụ già thúi , mau mở cửa cho ! Nếu sẽ bảo tam ca hưu ngươi!”
“Tam ca, là Ngọc Châu đây! Huynh mau mở cửa cho ! Lưu thị cái mụ già thúi dám sai gác cổng chặn ngoài cửa!”
………
Hóa nữ quỷ!
Người gác cổng vội vàng thông báo. Thẩm Ngọc Châu , lúc đầu còn đến hầu phủ ở một thời gian, chỉ là vụ kiện tụng thì qua nữa, giờ tìm tới cửa chuyện gì.
Hiện tại nàng ầm ĩ ngay cửa nhà, mất mặt vẫn là thanh danh của phủ bọn họ.
Lưu thị đang ở nội viện, cho dù Thẩm Ngọc Châu đập gãy tay bà cũng thấy. Mà Thẩm Thừa Diệu thì sớm thượng triều.
Ba Hiểu Nhi và Cảnh Duệ giờ luyện công xong ở võ trường, đang chuẩn luyện b.ắ.n cung.
Võ trường ở ngoại viện, khá gần cổng chính nên ba đều thấy.
“Đây là giọng của Thẩm Ngọc Châu?” Cảnh Duệ nhíu mày. Bà tìm tới cửa định gì?
“Trừ bà còn ai đây! Để xem.” Hiểu Nhi nhận lấy khăn Dương Liễu đưa, lau mồ hôi.
Hai cũng vội vàng lau khô mồ hôi theo.
Hiểu Nhi ngăn cản: “Không cần , cũng ngoài, chỉ dặn dò gác cổng vài câu thôi.”
“Vẫn là cùng .”
Hiểu Nhi cũng miễn cưỡng, ba tới cổng lúc thấy gác cổng chạy thông truyền, liền gọi .
“Không cần bẩm báo với phu nhân, ngươi cứ vọng với bên ngoài rằng: Lão gia tử, chỉ một . Bà tìm nhầm ! Nếu bà còn dám gây sự cửa, ngươi sai cửa báo quan, để quan sai đến bắt bà !”
Người gác cổng Hiểu Nhi dặn dò liền vội vàng chạy trở để đáp lời.
Khi gác cổng truyền đạt lời của Hiểu Nhi xong, Thẩm Ngọc Châu càng mắng tợn hơn.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Lưu thị, cái thứ lòng lang sói, mụ già thúi nát ruột nát gan mau mở cửa……”
Ba trong cửa những lời c.h.ử.i rủa của Thẩm Ngọc Châu mà cạn lời.
Quả nhiên là kế thừa y bát c.h.ử.i của Thẩm Trang thị.
Người "ăn một lót, trường một trí" ( một ngày đàng học một sàng khôn), Thẩm Ngọc Châu chịu thiệt thòi lớn như mà vẫn chỉ lớn cái tính nết chứ lớn nổi cái đầu!
Hôm nay bà đến rõ ràng là để cầu xin, mà dám cổng lớn mắng c.h.ử.i Lưu thị như thế, thật quá điều!
Thẩm Trang thị dám mắng như là vì bà là chồng, còn Thẩm Ngọc Châu là cô em chồng mà cũng dám mắng như thế thì đúng là cần thanh danh nữa.
mà thanh danh với bà thì là cái gì chứ, thể ăn thể tiêu xài, cần cũng chẳng !