Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 210: Ăn hết
Cập nhật lúc: 2025-11-28 13:35:49
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiểu Nhi cạn lời, nàng đây là trêu ai chọc ai, tự nhiên gọi là kẻ ngốc, nàng còn so đo, bây giờ ngay cả chuyện Thượng Quan Huyền Dật cũng bắt nàng bồi tội!
Đây là cái đạo lý gì!
"Không ! Phải ăn hết, còn nuốt xuống, nôn cũng nhét , ngay cả thứ nôn nó cũng ăn!" Nữ t.ử áo lục nhịn xuống cơn buồn nôn những lời ghê tởm ác độc!
" , ăn hết! Thật là dám động thổ đầu Thái Tuế, cũng hỏi thăm xem chúng là ai! Các ngươi hôm nay chẳng những ăn hết đống đó, mà còn chui qua háng , mới buông tha cho các ngươi!" Một nam t.ử vóc dáng lùn tịt, mắt lé, mũi củ tỏi lên tiếng.
Thượng Quan Huyền Dật ném một viên đá cuội miệng , đ.á.n.h gãy vài cái răng!
Sau đó nhấc chân quét một cái, đạp chân: "Rất ! Vậy các ngươi hãy ăn hết chỗ đồ mà nàng ! Rồi quỳ xuống dập đầu xin ! Đầu dập chảy m.á.u thì đừng hòng !"
Thượng Quan Huyền Dật giận cực điểm. Đây là kẻ nào dễ bắt nạt bắt nạt đặt ở đầu quả tim!
Thượng Quan Huyền Dật từ đến nay ít , đây là câu dài nhất từng !
Hắn suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ cách dỗ nha đầu vui vẻ, đám dám trực tiếp tới nàng khó chịu!
Một câu một tiếng "kẻ ngốc", chói tai khó ! Còn bắt nàng ăn thứ dơ bẩn , thứ mà chạm cũng luyến tiếc để nàng chạm, thà tự động thủ! Quả thực tội thể tha!
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
"A, đau, đau quá, ngươi dám giẫm lên , ngươi c.h.ế.t chắc !" Tên rụng cả răng, chuyện lọt gió mà vẫn chịu tiếp thu bài học!
"Quả thực tự tìm đường c.h.ế.t! Các ngươi còn mau lên, bắt lấy hai , nhét hết đống thứ mồm bọn họ cho . Con nhỏ thì trói mang về, dáng dấp cũng hoa nhường nguyệt thẹn, nuôi vài năm thu phòng!" Một nam t.ử khác, tinh mắt qua là kẻ túng d.ụ.c quá độ, lệnh cho đám gia đinh phía .
Mấy tên gia đinh lệnh liền ào ào xông lên.
Thượng Quan Huyền Dật xong lời , lửa giận càng bốc cao, nhấc chân đá một cú trúng cằm tên , khiến bay ngoài, răng và m.á.u cùng phun .
Hắn vươn tay , búng tay một cái, một ám vệ từ nhảy , tung bốn chưởng đ.á.n.h bay bốn tên gia đinh.
"Chủ tử!" Ám vệ quỳ một gối hành lễ.
"Làm theo lời !" Thượng Quan Huyền Dật mặt vô biểu tình lệnh.
"Vâng."
Thượng Quan Huyền Dật lười động thủ tiếp, cũng dây dưa, sợ bẩn mắt và tai Hiểu Nhi!
Buổi trưa qua hơn nửa, lo Hiểu Nhi đói bụng, vẫn là mau chóng nướng chín cá mới là chính sự.
Thượng Quan Huyền Dật cúi đầu với Hiểu Nhi: "Đi thôi, nhặt củi."
"Được!" Hiểu Nhi với gật đầu. Hóa cảm giác một che chở như đến thế.
Ám vệ đá một cước nam t.ử mặt khiến quỳ rạp xuống đất: "Dập đầu!"
Giọng lạnh băng, tựa như truyền đến từ sâu địa ngục.
Trong đó, một vị cô nương áo vàng nhớ tới từng cha , thông thường chỉ hoàng quốc thích mới thể nuôi dưỡng ám vệ. Mà xuất hiện , nàng đoán sai thì hẳn là ám vệ.
Như phận của công t.ử cho dù hoàng t.ử hoàng tôn, cũng là nàng thể với tới.
Người một khí độ ung dung cao quý, khinh thường bọn họ.
Nàng liền trong mắt , bọn họ chẳng là cái thá gì, phận cũng lười hỏi, đắc tội là đắc tội.
Nếu phận cực kỳ tôn quý, thấy nhóm các nàng ăn mặc sang trọng con nhà thường dân, phi phú tức quý, thì ít nhiều cũng chút kiêng dè chứ!
"Vị công tử, tiểu thư xin dừng bước!" Nghĩ đến đây nữ t.ử áo vàng vội mở miệng.
Thượng Quan Huyền Dật như thấy, bước chân hề dừng , dẫn Hiểu Nhi tiếp tục sâu rừng.
"Công tử!"
Không ai để ý đến nàng.
"Cô nương, của chúng nhiều mạo phạm, tiểu nữ t.ử ở đây xin tạ với cô nương!" Nữ t.ử áo vàng cái khó ló cái khôn, uốn gối hành lễ .
Nàng nam t.ử che chở vị tiểu cô nương .
Thượng Quan Huyền Dật để ý nàng, nhưng Hiểu Nhi đầu thoáng qua. Nàng thấy rõ, vị nữ t.ử áo vàng từ đầu đến cuối từng một câu nào, hiển nhiên vốn dĩ định cùng bọn họ càn.
Nàng cũng coi như chịu tai bay vạ gió, hơn nữa là đầu tiên chủ động xin .
Hiểu Nhi cũng vơ đũa cả nắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-nu-khuynh-thanh/chuong-210-an-het.html.]
"Thượng Quan đại ca, vị nữ t.ử áo vàng vẫn luôn mở miệng câu nào."
Ý là bỏ qua cho nàng .
"Vậy thì tha cho nàng ! Đã đói ?" Thượng Quan Huyền Dật tất nhiên sẽ bác bỏ ý của Hiểu Nhi, trong lòng tâm tâm niệm niệm cũng chỉ lo Hiểu Nhi sẽ đói.
Nha đầu đang tuổi ăn tuổi lớn, thể để đói lả .
Những khác vốn định phản kháng, nhưng bọn họ động đậy, hắc y nhân liền đá một cước bắt quỳ xuống.
Vừa lên liền đạp xuống bắt xin .
Trông chờ bốn tên gia đinh, nhưng một chưởng , bọn họ thậm chí còn dậy nổi.
Bọn họ đều hoảng sợ, vội vàng mở miệng xin .
Lần Hiểu Nhi và Thượng Quan Huyền Dật đều đầu nữa.
Lời Thượng Quan Huyền Dật , thuộc hạ sẽ chấp hành sai một ly.
Hiểu Nhi cũng sẽ đồng cảm với loại , câu thế nào nhỉ, kẻ trêu chọc là kẻ đê tiện.
Hai còn đầu nữa.
Nữ t.ử áo vàng c.ắ.n môi , đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếc là như cũng nhận của nọ một ánh mắt.
Nàng lắc đầu, những để si tâm vọng tưởng.
Ám vệ thấy bọn họ xin xong túm cổ áo từng , ném họ đến đống nội tạng cá: "Ăn!"
Nữ t.ử áo lục phản kháng!
"Các ngươi đừng khinh quá đáng, ngươi là ai ? Dượng là Đương triều Thừa tướng, biểu tỷ là Quý phi, ngươi dám đối xử với như , sẽ khiến các ngươi c.h.ế.t chỗ chôn!"
Ám vệ túm tóc nàng , ấn đầu nàng đống đồ bẩn thỉu đó.
Biểu của Quý phi, thì càng đáng ăn!
Chủ t.ử nhà trúng độc chính là do vị Quý phi hạ, hiện tại động đến bà , thì cứ lấy biểu trút giận !
Chủ t.ử đối với ân trọng như núi, mệnh của chủ t.ử chính là mệnh của !
Đáng thương cho đám mật xanh mật vàng đều nôn hết, từ đây về thấy cá và thịt là buồn nôn, chỉ thể ăn chay.
Thượng Quan Huyền Dật đưa Hiểu Nhi xa một chút, nhóm lửa, đó dùng que tre xiên cá, bắt đầu nướng.
Khi cá dần chín, mùi thơm nhè nhẹ bắt đầu lan tỏa.
Hiểu Nhi mang theo một cái tay nải nhỏ, bên trong mấy bình sứ đựng gia vị và hai bộ bát đũa.
"Thêm chút gia vị , chắc chắn sẽ thơm hơn." Hiểu Nhi lấy gia vị .
"Để , xa một chút, cẩn thận bỏng." Thượng Quan Huyền Dật đón lấy gia vị.
"Không sợ, thường xuyên nướng đồ ăn mà. Chúng mỗi nướng một con, xem ai nướng ngon hơn!"
"Ta là ." Thượng Quan Huyền Dật rắc chút muối lên cả hai con cá.
"Thêm chút bột thì là ."
Thượng Quan Huyền Dật tìm cái lọ chữ "bột thì là", rắc lên cá.
"Bột tiêu muối và bột ớt cũng thêm, một con cho nhiều bột ớt chút, thích ăn cay."
Hiểu Nhi ở một bên lải nhải, chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Được." Thượng Quan Huyền Dật cũng chê phiền, nhất nhất theo.
Khi ăn cá, gỡ hết thịt cá bỏ bát, đảm bảo còn cái xương nào mới đưa cho Hiểu Nhi.
Hiểu Nhi tít mắt nhận lấy, ăn ngon lành.
Thượng Quan Huyền Dật thì cầm một con cá tao nhã ăn.
Hiểu Nhi ăn một lúc thì thấy hụt hẫng, nàng cảm thấy con cá nguyên vẹn tay Thượng Quan Huyền Dật trông thế nào cũng ngon miệng hơn đống thịt cá vụn trong bát !