Vi phu tử đến  cửa học đường của Tần Văn Tranh, định bụng chờ ông  là sẽ xông lên đ.â.m một nhát.
  đợi suốt một canh giờ mà Tần Văn Tranh vẫn  .
Hắn   , nhưng bên ngoài   gác cổng, mãi  tìm  cơ hội.
 lúc , học đường tan học, Vân Thư và Nguyên Trí từ trong  .
Thật trùng hợp, hôm qua Đồng lão cha trong   khỏe, nên   đón  đổi thành Đồng An.
Vân Thư và Nguyên Trí là hai   cuối cùng. Vì Ngưu Đản cũng đến huyện thành  học, nên chúng hẹn  mỗi ngày cùng về. Ba đứa là bạn , chỉ mong  cùng   học, tan học.
Chỉ là thư viện Đông Nghĩa tan học muộn hơn một chút, nên Vân Thư và Nguyên Trí  vội  ngay, đợi các học sinh khác trong học đường  hết mới  ngoài,  cùng đến thư viện Đông Nghĩa đón bạn.
Khi hai đứa chạy đến bên xe ngựa,   nhắc đến mấy chữ “thư viện Đông Nghĩa”.
Điều  khiến Vi phu tử đang  cách đó  xa lập tức chuyển sự chú ý sang bọn họ. Nhìn thấy Vân Thư,  liền nhớ     mất mặt,   nghĩ đến tỷ tỷ của  bé là Cố Vân Đông    bẽ mặt.
Hắn cảm thấy   nông nỗi , hai   cũng  công  nhỏ.
Khoảnh khắc đó, hận thù dâng lên, men rượu bốc lên tận não,   chút do dự mà lao về phía Cố Vân Thư.
Đồng An  bế Nguyên Trí lên xe ngựa,  đầu  thì thấy Vi phu tử cầm kéo đ.â.m về phía Vân Thư. Ông lập tức biến sắc,  nghĩ ngợi gì mà ôm chầm lấy Vân Thư, né  nhát kéo đó.
 Vi phu tử  thu tay kịp, cây kéo theo quán tính đ.â.m thẳng   Đồng An.
Đồng An đau đớn kêu lên một tiếng, nhưng trong lúc đó vẫn nhớ đặt Cố Vân Thư xuống một cách cẩn thận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-898-khong-co-dao-ly-nhu-vay.html.]
Khi Vi phu tử  thấy máu,  đột nhiên tỉnh táo .
Đặc biệt là   đ.â.m trúng  là một  lạ, điều  khiến  theo bản năng  về phía Vân Thư.
 cái  đó  khiến Đồng An tưởng rằng Vi phu tử vẫn  chịu bỏ cuộc, định  tay với Vân Thư  nữa. Vì , khi Vi phu tử định rút kéo bỏ chạy, ông  nắm chặt lấy tay , đồng thời bảo Vân Thư mau chạy  gọi .
Vi phu tử hoảng loạn, đặc biệt là khi thấy    chạy về phía . Hắn  nghĩ ngợi gì mà nhặt một cây gậy gỗ  đất lên, hung hăng đập  đầu Đồng An.
Trong lúc cấp bách,   tay  tàn nhẫn  mạnh, Đồng An chỉ cảm thấy hoa mắt,  ngã thẳng  .
May mắn lúc   gác cổng nhà họ Tần và những   phố  thấy động tĩnh  chạy tới.
Vi phu tử  bắt, còn Đồng An thì hôn mê bất tỉnh. Ông  đưa đến y quán gần nhất, đại phu cầm m.á.u băng bó cho ông, nhưng  bó tay với vết thương  đầu.
Vân Thư vội chạy đến hiệu thuốc của Thiệu Thanh Viễn mời vị lão đại phu  đến, nhưng  khi xem xét, lão đại phu cũng đưa  kết luận tương tự.
Vết thương ở đầu  nay luôn phức tạp, những đại phu  chuyên về phương diện   dám dễ dàng châm cứu.
Vân Thư vô cùng tự trách. Cậu bé thấy rõ Vi phu tử là nhắm  , Đồng An là vì cứu  nên mới  thương bất tỉnh.
Suốt một đêm,  bé  dám ngủ, sợ Đồng An cứ thế mà    một lời từ biệt. Thân hình nhỏ bé cứ gồng lên căng thẳng, cho đến khi Cố Vân Đông trở về.
Giọng Tần Văn Tranh trầm xuống: “Hắn vốn là nhắm  ,   cần quá tự trách.” Ông xoa đầu Vân Thư.
Chuyện    là Vi phu tử giận cá c.h.é.m thớt. Vân Thư   gì sai? Cậu bé chẳng qua chỉ phản kháng  khi  Vi phu tử gây khó dễ mà thôi.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Lẽ nào chỉ  Vi phu tử  phép bắt nạt , còn    phép phản bác ư?
Làm gì  đạo lý như .