A Trư thở dài một , lạnh lùng mở miệng: “Cười các ngươi   khác đùa giỡn trong lòng bàn tay. Người   thu tiền khám nhưng  thu tiền thuốc, nhưng thuốc    hề rẻ. Hơn nữa   , phàm là dân làng   Lưu đại phu xem bệnh,  ngoại lệ đều  bệnh cả, thật là quá trùng hợp, ai tìm ông  xem bệnh đều  bỏ tiền  mua thuốc, điều   khác gì việc  thu   thu tiền khám?”
Các dân làng  thấy sững , trưởng thôn Tiêu vốn im lặng nãy giờ càng đột ngột  về phía Lưu đại phu.
 ,  là xem bệnh miễn phí, nhưng   trùng hợp đến , ai   cũng ít nhiều  bệnh tật?
Lưu đại phu trong thoáng chốc  chút hoảng loạn, ông  hung hăng trừng mắt  A Trư, biện giải: “Các dân làng đến xem bệnh, tự nhiên là vì bản   cảm thấy  khỏe,    bệnh tật tự nhiên là chuyện bình thường. Ta  thu tiền dược liệu, nhưng giá cả   cao, so với hiệu thuốc trong phủ thành rẻ hơn  chỉ một hai văn, nếu    tin, cứ việc đến cửa hàng hỏi giá dược liệu, tự nhiên sẽ   rốt cuộc là  bụng  là lòng  hiểm độc.”
Mọi   dáng vẻ hùng hồn của ông   cho  chút lung lay.
Hai   hình như đều   lý.
Thiệu Thanh Viễn  lười  ông  tìm cớ nữa. Lưu đại phu ở đây lừa  gạt tiền cũng , các dân làng  tin lời   cũng , đều  liên quan gì đến .
Hắn cũng   nghĩa vụ  chứng minh  đúng sai cho những kẻ gió chiều nào theo chiều nấy .
Hắn đến đây chỉ là  mua Bạch Mộc Tử mà thôi, nếu  xác định  ,   định rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-705-thieu-thanh-vien-noi-them-vai-cau.html.]
Thế nhưng Thiệu Thanh Viễn  mới  dậy, vị trưởng thôn của thôn Tiêu Gia  liền  lên, lên tiếng : “Thiệu công tử xin dừng bước.”
Ông  đến  mặt Thiệu Thanh Viễn, ánh mắt thành khẩn: “Có thể  rõ hơn một chút ?”
Thiệu Thanh Viễn  về phía ông, vị trưởng thôn   cũng  tệ. Xem xét đến việc hôm qua  ở  nhà trưởng thôn  ông chiếu cố  ít,  vẫn là  thêm vài câu.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Ta  mua Bạch Mộc Tử, rễ của nó  màu trắng bạc, cành lá màu tím đậm, dài  sáu tấc, lá  năm cánh, là một loại dược liệu vô cùng hiếm thấy.  Bạch Mộc Tử mà Lưu đại phu đưa , rễ  màu trắng,  đó  vài đường vân nhỏ, lá tuy cũng  năm cánh, nhưng màu sắc  nhạt hơn một chút. Hơn nữa ông  mở miệng liền  mấy hôm   bán  hai cây, điều đó càng nực . Nếu Bạch Mộc Tử dễ tìm như , giá cả cũng sẽ  cao ngất ngưởng,  cũng  cần  tốn công tìm kiếm như thế.”
Mọi   xong  khỏi tò mò  về phía cái hộp đựng dược liệu, Lưu đại phu  mặt mày tái nhợt, ôm chặt cái hộp hơn.
Thiệu Thanh Viễn  tiếp: “Nếu   nhận nhầm, dược liệu trong hộp của Lưu đại phu gọi là Tử Hạ Diệp, quả thật là một loại dược liệu  giống với Bạch Mộc Tử. Loại dược liệu  cũng  nhiều, nhưng so với Bạch Mộc Tử  bình thường hơn  nhiều, giá cả cũng khác  một trời một vực. Còn về dược tính,   cũng  , ăn  thuốc bổ thì còn , chứ chữa bệnh thì   tác dụng.”
Mồ hôi lạnh  trán Lưu đại phu sắp chảy xuống.
Thiệu Thanh Viễn  lạnh, liếc  giỏ thuốc bên cạnh ông  một cái: “Còn những dược liệu ông  hái  núi hôm nay, đều là một  loại cỏ dại   dược hiệu gì cả, nếu các ngươi  tin, cứ mang dược liệu trong giỏ thuốc của ông  đến tìm đại phu  trấn xem là .”
Mọi   , lập tức ánh mắt sắc lẹm  chằm chằm  giỏ thuốc của Lưu đại phu.
Tiêu lão tam   cha   hiệu, lập tức tiến lên một bước định lấy giỏ thuốc.