Đồng Thủy Đào vội xoay   lấy nước ấm.
Dư đại phu lúc  mới cẩn thận xem xét vết thương   Cố Đại Giang. Quần áo    kéo rách, Cố Vân Đông  dám  nhiều, hít sâu một   xoay  .
Tiểu nhị ở  giúp đỡ, một bên  theo lời đại phu một bên kêu nhỏ: “Trời ơi,   đánh thành  thế ? Máu thịt bầy nhầy,    khi nào nửa    cử động  ?… Má ơi,   vai còn  một mảng lớn thế , là  bỏng , nổi cả bọng nước… Không , rốt cuộc là ai , ác quá, ngón tay    giẫm gãy  …”
Cố Vân Đông  lưng về phía giường, càng  sắc mặt  càng khó coi, gân xanh  mu bàn tay nổi lên, trong mắt lạnh lẽo một mảnh.
Dư đại phu  nhịn  mắng một câu: “Ngươi câm miệng cho , ồn ào cái gì, đưa kéo cho .”
Tiểu nhị lập tức  dám  nữa. Hắn cũng     giường là ai.  xem  chắc   quan hệ gì nhiều với vị cô nương   nhỉ? Dù    gầy gò, mặt mũi thô ráp, trông hệt như những  bán sức lao động.
Cũng    đắc tội với ai, chắc là  vị Cố cô nương  đại phát từ bi cứu về.
Đồng Thủy Đào bưng nước ấm đến, thấy sắc mặt tiểu thư  , vội đỡ nàng  xuống, nhỏ giọng : “Tiểu thư  đừng lo lắng, lão gia sẽ   .”
Cố Vân Đông khẽ nhắm mắt: “Ta .”
Phía  mơ hồ truyền đến những tiếng động nhỏ, tiểu nhị thì  còn la hét nữa, chỉ thỉnh thoảng hỏi vài câu.
 những lời  vẫn truyền đến tai Cố Vân Đông,  đến mức ngón tay nàng càng siết chặt.
Hồi lâu , mới  thấy giọng của Dư đại phu: “Cô nương.” Ông  tiểu nhị gọi nàng là cô nương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-450-co-dai-giang-vet-thuong-chong-chat.html.]
“Vết thương   bệnh nhân   chút nghiêm trọng,  tạm thời xử lý qua loa cho ông , chỉ là thuốc dùng   e là  rẻ, ngươi…”
“Dùng.” Cố Vân Đông lấy  một tờ ngân phiếu, “Cho ông  dùng thuốc  nhất, cố gắng giảm bớt đau đớn cho ông ,   để  di chứng,  yêu cầu gì cứ .”
“A, .” Dư đại phu thấy nàng ăn mặc  mấy khá giả, lúc  còn  chút lo lắng, thấy nàng   tay  là một trăm lượng ngân phiếu, vội vàng đồng ý.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tiểu nhị cũng  nhịn  mở to hai mắt, đây   là  cứu đại  đường ? Cũng quá hào phóng ?
Đại phu  đến bên bàn, cầm giấy bút  đơn thuốc,  đưa cho tiểu nhị: “Phiền tiểu nhị ca  một chuyến, đến y quán nhà  lấy những thứ thuốc  đến đây.”
Tiểu nhị vội nhận lấy, vui vẻ đồng ý.
Hắn là  lanh lợi,  cô nương  dường như  coi trọng  đàn ông  giường,   giúp đỡ chạy vặt nhiều một chút, đến lúc đó tiền thưởng chắc chắn  thiếu.
Nhân lúc tiểu nhị rời , Dư đại phu mới rửa tay,  đến bên cạnh nàng,  về tình hình của Cố Đại Giang.
“Trên  bệnh nhân  ba vết thương khá nghiêm trọng, một là vết bỏng  vai, chắc là  nước sôi tạt . Vết  cũng  , dịch trong bọng nước   rút  , lát nữa  bôi thuốc mỡ, đợi   da mới mọc  là .”
Cố Vân Đông từ từ thở  một , khẽ gật đầu.
“Vết thứ hai là ngón tay trái của ông   vật nặng đập , hai ngón tay  gãy xương.”
Dư đại phu  dứt lời, Đồng Thủy Đào liền che miệng hít một  khí lạnh.
Dư đại phu liếc  nàng một cái, tiếp tục  với Cố Vân Đông đang căng thẳng: “Ta  dùng nẹp cố định cho ông  , cái   từ từ dưỡng,    nhất  nên xách vật nặng.”