Tên cướp nén đau lăn xuống khỏi xe ngựa,  hét lên với tên cầm đầu: “Đại ca, chúng   lừa , trong xe ngựa   gì hết.”
Tên đại ca sững sờ: “Ngươi  cái gì?”
“Trong xe trống , chúng   lừa .”
Sắc mặt tên đại ca đại biến,  liếc  tình thế  mắt, phe tiêu sư chỉ  một  ngã xuống, trong khi phe   tổn thất nặng nề. Cứ đánh tiếp cũng chẳng chiếm  lợi thế gì, nhất là khi hàng hóa   ở đây.
Vì ,  đột nhiên vung một đao ép lui Vương tiêu sư,  hét với những  khác: “Rút  .”
Đám cướp vốn  đánh đến mệt lử, thấy  liền tìm kẽ hở   đầu bỏ chạy.
Nhóm tiêu sư  đuổi theo. Vương tiêu sư vội chạy đến xem A Vượng đang ngã  đất, thấy   vẫn còn thở thì mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thấy  tiêu sư khác đến chăm sóc A Vượng, ông   hai lời mà  thẳng đến kiểm tra xe ngựa.
Vừa  tên cướp    trong xe ngựa   hàng? Sao  thể  ? Lẽ nào    khác cướp mất ?
Nhiệm vụ chính của tiêu sư là hộ tống hàng hóa, mạng của   thể  cần, nhưng hàng thì  thể mất.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Cố Vân Đông thấy ông định lên xe, liền lập tức   một bước, thừa dịp  ai chú ý, nàng đặt cả bốn vò rượu trở  chỗ cũ.
Vì , khi Vương tiêu sư vén mành xe lên, ông liền thấy món hàng mà họ cần bảo vệ   vẫn còn nguyên vẹn,  yên bên trong như một đứa trẻ đang ngủ.
Ông ngơ ngác, thả mành xe xuống,  như  tin  vén lên  nữa. Thấy đồ vật vẫn còn ở đó, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
“Kỳ lạ, rõ ràng hàng vẫn còn đây,  tên cướp      gì?”
Cố Vân Đông vờ như   gì, : “Có thể là   nhầm chăng? Hoặc là tên đó với kẻ cầm đầu  cùng một phe, nên cố ý  .”
Vương tiêu sư cũng   giải thích thế nào, đành tạm chấp nhận cách  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-437-sao-lai-khong-co-hang.html.]
Chỉ  Thiệu Thanh Viễn là vẫn lặng lẽ liếc  Cố Vân Đông một cái.
Vừa  khi tên cướp  tiếp cận xe ngựa,  sợ Cố Vân Đông gặp nguy hiểm nên cũng  đuổi theo.
Do đó, lúc gã vén mành xe lên xem, bên trong  đồ  ,  là  rõ nhất.
 Thiệu Thanh Viễn   gì, chỉ  đến bên cạnh Cố Vân Đông,  nàng từ  xuống  một lượt  hỏi: “Có  thương ?”
Cố Vân Đông lắc đầu: “Ta  .” Ngay  đó nàng nhíu mày: “Chàng  thương ?”
Cánh tay Thiệu Thanh Viễn  c.h.é.m một nhát, trông  sâu lắm, nhưng m.á.u cũng  nhuộm đỏ một mảng lớn tay áo.
“Tiểu thư, công tử, chúng  về  đây.” Lúc , ba  A Miêu cũng nhanh chóng từ trong rừng chạy , xem   giải quyết xong hai tên cướp  và   thương gì.
Cố Vân Đông  còn lòng  nào lo chuyện khác, vội chạy về xe ngựa của  lấy hòm thuốc xuống.
Sau đó, nàng dùng kéo cắt vải  cánh tay Thiệu Thanh Viễn, rửa sạch vết thương cho , dùng rượu trắng sát trùng  cẩn thận bôi thuốc lên, cuối cùng dùng băng gạc quấn .
Từng lớp từng lớp, giống hệt như   tay nàng  trầy da, cũng   băng bó kỹ càng như một cái bánh chưng.
Thiệu Thanh Viễn im lặng để nàng ,  hàng mi cong vút của nàng,  mãn nguyện cong khóe miệng.
Chỉ là  nhanh, sự yên tĩnh    phá vỡ.
Bên   một tiêu sư hoảng hốt gọi tên A Vượng, tình hình trông  vẻ  tồi tệ.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đột nhiên  đầu  , liền thấy A Vượng  tỉnh, nhưng sắc mặt trắng bệch và nôn  mấy ngụm máu.
Anh   thương  nhẹ,  chỉ  , mà mấy  tiêu sư  mặt ở đây  ai là   thương, ngay cả Vương tiêu sư  đường cũng  khập khiễng.