Giọng  của Cố Phát Nhi như hòn đá ném  mặt hồ tĩnh lặng, khiến tất cả   phản ứng , Cố lão đầu cũng đột nhiên nhớ tới chuyện 5 năm .
 
Lúc  Hồ thị chạy đến Cố gia truân  năng lung tung,  Cố Vân Đông phát đạt, gả  nhà , bên  mang theo hạ nhân nha , ngay cả Dương thị ăn cơm cũng   đút,  xe ngựa vô cùng hoa lệ, Biển Nguyên Trí  mang  càng như rơi  ổ phúc.
 
Quan trọng nhất là,  chuyện xảy  với Cố gia đều do Cố Vân Đông .
 
Môi Cố lão đầu run run: “Vân, Vân Đông, thật sự là ngươi ?”
 
“Nói , các   chứng cứ ?” Cố Vân Đông  nhạo một tiếng: “Không  chứng cứ, thì  thể tùy tiện vu oan cho .”
 
“Biển Nguyên Trí đang ở bên cạnh ngươi, nó chính là chứng cứ.” Cố Phát Nhi quát to.
 
Biển Nguyên Trí cũng  còn là đứa trẻ đáng thương mặc  bắt nạt năm xưa,    : “Ta lúc  chỉ là  biểu tỷ mang  mà thôi, cái  tính là chứng cứ gì? Biểu tỷ ngay cả Cố gia truân cũng  từng đến, các  mặt mũi còn  thấy,   thành biểu tỷ thiết kế các ?”
 
“Ta…”
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Cố gia  kết cục như , chẳng lẽ   là các  tự  tự chịu ? Gân tay của Cố Đại Hà là biểu tỷ tìm  đ.á.n.h gãy ? Chân của Cố Đại Hồ chẳng lẽ   do  ngươi chém? Giả thị và Thường thị chẳng lẽ   tự tính kế lẫn  ? Các  tự ch.ó c.ắ.n chó,  giỏi đổ trách nhiệm lên đầu  khác.”
 
Nụ  của Biển Nguyên Trí tắt ngấm,  tiến lên vài bước, từng tiếng chất vấn như búa tạ gõ  lòng Cố lão đầu và Cố Phát Nhi khiến họ  ngừng run rẩy.
 
Cố lão đầu trừng mắt: “Nguyên Trí, ngươi,  ngươi  thể  như ?”
 
Ngay cả tiếng " mợ" cũng  gọi, còn, còn  cái gì ch.ó c.ắ.n chó?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3340-ai-la-nguoi-mot-nha-voi-nguoi.html.]
 
Cố Phát Nhi tức giận, cái chân  Cố Vân Đông đá   lúc   đỡ đau.
 
Hắn  dậy,   hai lời liền nhào về phía Biển Nguyên Trí đang  gần nhất: “Thằng ranh con hoang đàng, dám mắng cha   là chó? Ta đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi.”
 
Cố Vân Đông  động đậy, chỉ hạng gà yếu như Cố Phát Nhi, căn bản   đối thủ của Biển Nguyên Trí.
 
Quả nhiên,  còn  chạm   tay áo Biển Nguyên Trí,   túm lấy tay kéo về phía , ngay  đó một chân đá  ống quyển . Cố Phát Nhi ‘bịch’ một tiếng  quỳ rạp xuống đất,  ấn mạnh xuống, liền  sấp  dậy nổi.
 
“Ngươi  ai là ranh con hoang đàng? 5 năm  ngươi bắt nạt ,  tuổi còn nhỏ  trả tay . 5 năm  ngươi nghĩ  còn để yên cho ngươi  ? Chỉ ngươi mà cũng đòi đ.á.n.h ,   tự soi gương xem  là ai.”
 
Cố Vân Đông chỉ , cũng  ngăn cản. Nàng  5 năm  Cố Phát Nhi  đối xử với Biển Nguyên Trí như thế nào, tuy  qua nhiều năm, nhưng hiện giờ chính  cứ  lao  tìm đòn,  cũng  trách Biển Nguyên Trí tự  báo thù.
 
“A…” Cố Phát Nhi kêu t.h.ả.m thiết, sắc mặt dữ tợn.
 
Hắn  chửi, nhưng  mở miệng   đ.ấ.m một quyền, đau đến mức cả khuôn mặt vặn vẹo.
 
Cố lão đầu sững sờ một chút, liền vội vàng hô: “Dừng tay, dừng tay  Nguyên Trí, Phát Nhi  thế nào cũng là biểu ca của con,  con  thể đ.á.n.h ? Nó sắp  đ.á.n.h c.h.ế.t .”
 
Hô hai tiếng   tác dụng, lão   đầu  về phía Cố Vân Đông: “Vân Đông, con mau bảo nó dừng tay, đều là  một nhà,  chuyện gì  xuống  chuyện tử tế, tại  cứ  động thủ?”
 
“Ai là  một nhà với các ?” Cố Vân Đông  lạnh: “Ông   mù, chẳng lẽ  thấy   là Cố Phát Nhi động thủ . Chẳng lẽ Nguyên Trí còn   yên cho  đánh,   đ.á.n.h trả?”