Hồng Diệp ảo não, tự vỗ vỗ miệng : “Quả thật là miệng quạ đen.”
 
Đại hán ở cửa  vẫy tay  : “Các  , mau tới đây,  cừu béo.”
 
Tiếng bước chân trong mưa càng dồn dập, chỉ trong nháy mắt,   hơn mười  kéo đến, tay cầm đại đao gậy gộc, hai mắt đỏ ngầu  bọn họ.
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Hộ viện của đoàn xe đối diện nhanh chóng che chắn đám già trẻ  , tay  nắm lấy kiếm bên hông.
 
Vị hộ viện lúc  ngăn Cố Vân Đông  cửa đề phòng : “Vài vị hảo hán,   đều  dễ dàng, chúng  chỉ là…”
 
Lời còn   xong,   đại hán  cắt ngang: “Lải nhải nhảm nhí cái gì? Cút sang một bên cho .”
 
Hắn kéo áo tơi   ném sang một bên, vác đao   miếu hoang. Hộ viện  tự nhiên ngăn , đại hán trực tiếp duỗi tay đẩy  sang một bên, đại đao chĩa thẳng  mặt , : “Biết điều thì cút sang một bên cho lão tử, nếu  thì mất mạng nhỏ.”
 
Hộ viện mím môi, đành lùi  hai bước, giang rộng hai tay, cẩn thận che chắn chủ tử nhà   lưng.
 
Đại hán hừ lạnh một tiếng, tầm mắt quét một vòng trong miếu,  nhanh liền dừng ở bên phía Cố Vân Đông.
 
Trong mắt  lóe lên vẻ kinh ngạc, ngay  đó, ánh mắt dời xuống, dừng   mấy xiên thịt nướng  ăn hết.
 
Tiểu  phía  hít hít mũi, tay   tự chủ  ôm bụng: “Lão đại, thơm quá.”
 
Đại hán  đầu trừng mắt lườm , nhỏ giọng: “Câm miệng, đừng  nữa.”
 
Nói xong, liền sải bước  về phía Cố Vân Đông.
 
Thiệu Văn Thiệu Võ lập tức tiến lên một bước ngăn , đại hán  dùng chiêu cũ, chĩa đại đao về phía họ, hung thần ác sát: “Không  điều đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3308-qua-that-la-mieng-qua-den.html.]
 
Thiệu Văn hai  con ngươi híp , mắt thấy sắp động thủ, Cố Vân Đông đột nhiên  : “Để  qua đây.”
 
Hồng Diệp kêu nhỏ: “Phu nhân.”
 
Cố Vân Đông xua xua tay, Thiệu Văn Thiệu Võ lách  sang, đại hán   nhạo một tiếng, trực tiếp  tới  đống lửa, cầm lấy một xiên thịt nướng nhét  miệng.
 
“Ưm, ngon,  tệ. Có điều lửa  đều, bên   cháy, bên  còn  chín hẳn, gia vị  nhạt.”
 
Hắn  ăn  ,  còn bình phẩm.
 
Cố Vân Đông liếc  ,   về phía đám cướp đang nuốt nước bọt ở cửa.
 
Mấy kẻ … thật sự là cướp ?
 
Cố Vân Đông nheo mắt,  xuống đối diện đại hán.
 
Đại hán sững sờ, đột nhiên ngẩng đầu, đại đao trong tay cắm phập xuống đất, : “Sao,  ăn hai xiên thịt, ngươi  vui ?”
 
Cố Vân Đông còn  , đại hán   tiếp: “Ta  cho các ngươi .” Hắn chỉ chỉ Cố Vân Đông,  chỉ chỉ  nhà họ Lưu đối diện: “Các ngươi cũng coi như vận khí , gặp  bọn . Mấy  em bọn  chỉ cầu tài,  cần mạng, vẫn còn  chút lương tâm. Nếu các ngươi gặp  Thường đương gia ở núi phía đông, chậc,  các ngươi coi như xong đời.”
 
Cố Vân Đông hỏi: “Thường đương gia? Hắn  lợi hại?”
 
“Lợi hại?” Đại hán  lớn một tiếng: “Lợi hại tự nhiên là  bằng bọn , nhưng bọn chúng chẳng những  tài, mà còn  cả mạng. So với bọn chúng, bọn   nguyên tắc hơn nhiều. Ta  cho các ngươi, thức thời thì mau giao bạc  đây, bọn  cũng  cần nhiều, đưa một nửa là bọn   động đến các ngươi. Nếu   lời,   cũng  ngại lấy mấy mạng.”
 
Cố Vân Đông mắt sắc, liếc thấy chân   run lên một chút.