Cố Vân Đông xua xua tay: “Không ,  đúng là  chúng  quen ,    gặp , hiện đang   cổng thành. Ta qua đó ngay đây, các ngươi cũng trở về , vất vả các ngươi một chuyến.”
 
Hai binh lính   là  quen, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Không  kẻ  là  , ,   nhà  mà chúng  giữ …”
 
Cố Vân Đông: “Không , các ngươi   sai, hiện là thời kỳ đặc biệt, quả thực nên cẩn thận một chút. Người nọ tự ý xông  gây hoảng loạn,  đầu   nhất định sẽ giáo huấn .”
 
Hai binh lính yên tâm , Cố Vân Đông gật đầu với họ: “Ta   một bước.”
 
Nói xong, nàng giật cương, một  nữa phóng ngựa về cổng thành.
 
Vừa  tuy nàng  với hai binh lính là họ  đúng, nhưng  tin Cố tiểu thúc và những  khác  thể  giữ , trong lòng vẫn lo lắng, sợ họ  thương.
 
Đặc biệt là Khiếu Khiếu, nhóc con còn nhỏ như ,   dọa sợ ?
 
Nghĩ , Cố Vân Đông càng thêm nôn nóng: “Giá…”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
 
Nàng thông thạo đường sá,  đường tắt, cho nên tuy xuất phát chậm hơn Bạch Hàng một chút,  còn dừng  giữa đường, nhưng lúc đến nơi, Bạch Hàng bọn họ cũng  mới tới cổng thành.
 
Chỉ là họ đang định xuống ngựa thì  lính gác cổng thành vây quanh.
 
Cố Vân Đông vội vàng tiến lên: “Dừng tay, là  một nhà.”
 
Bọn lính đều nhận  nàng, thấy  vội thu hồi trường thương và bội đao trong tay.
 
Cố Vân Đông xoay  xuống ngựa, chạy tới  với đám lính: “Là hiểu lầm cả, vất vả   . Xin hỏi những   giữ  lúc nãy đang ở ?”
 
“Phu nhân.” Viên tiểu đầu lĩnh gác thành vội cung kính chắp tay,  chỉ  cỗ xe ngựa ở góc tường thành: “Ở đằng  ạ.”
 
Chỉ  một cỗ xe ngựa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3279-chi-co-mot-co-xe-ngua.html.]
 
Cố Vân Đông ngạc nhiên, mà bên cạnh, Trịnh Nhị  lôi Bạch Hàng chạy về phía cỗ xe đó.
 
Cố Vân Đông giải thích sơ qua tình hình với viên tiểu đầu lĩnh,  đó cũng vội vã  theo.
 
Bạch Hàng  vén rèm xe bước , xe ngựa  lớn, nên Trịnh Nhị và tùy tùng chỉ  thể  bên ngoài chờ.
 
Trịnh Nhị nóng nảy vô cùng, sốt ruột     tại chỗ, chốc chốc  ngẩng đầu hỏi Bạch Hàng bên trong xe: “Thế nào ? Nương tử của    ?”
 
“Ông  một tiếng  chứ, nương tử của     qua khỏi ?”
 
“Ông rốt cuộc  chữa   ? Vừa  đáng lẽ nên để Thiệu đại nhân tới.”
 
Cố Vân Đông  mà  gõ cho  một cái, vốn còn định hỏi thăm tình hình, thấy bộ dạng  của , thôi đành chờ một chút.
 
Mà trong xe ngựa cũng truyền đến giọng  hết kiên nhẫn của Bạch Hàng: “Ngươi câm miệng! Nương tử của ngươi chỉ là  động thai, thấy máu,   đại sự gì, la lối cái gì? Ồn c.h.ế.t  .”
 
Trịnh Nhị nghẹn họng,  hình đang     cuối cùng cũng dừng ,  nuốt nước bọt: “Thật sự   chứ? Không nguy hiểm đến tính mạng chứ?”
 
“Không, !!” Bạch Hàng nghiến răng nghiến lợi, lão còn tưởng là chuyện gì c.h.ế.t .
 
Trên đường đến đây, xương cốt lão như  vỡ . Ai ngờ  bắt mạch,  lắm, đúng là chuyện liên quan đến mạng , động thai, thấy máu.
 
 cũng  đến mức nghiêm trọng như , phụ nhân nếu thể trạng yếu,  cẩn thận, thấy m.á.u cũng là chuyện thường. Huống hồ ba tháng đầu vốn dĩ   định, kê vài thang thuốc, điều dưỡng tử tế là .
 
 mà cái tên nhóc họ Trịnh , phiền c.h.ế.t  .
 
Trịnh Nhị vẫn  yên tâm: “ nương tử của  khó chịu lắm, ông  chắc là…”