“Trở về thì trở về, ngươi  chậm một chút.” Cố Vân Đông  bộ dạng đó của nàng, chỉ thấy kinh hồn bạt vía.
 
Đồng Thủy Đào  chẳng hề để tâm, xoa xoa bụng : “Không  , đứa nhỏ  ngoan lắm,  hề quấy ,  bây ... giờ  nhẹ như yến.”
 
Còn  nhẹ như yến???
 
Cố Vân Đông thấy sốt ruột giùm, vội lảng sang chuyện khác: “Bạch Sam ?”
 
“Đang ở sảnh ngoài  chuyện với gia đó.”
 
Cố Vân Đông gật đầu: “Ta qua đó xem .”
 
Bạch Sam là ám vệ  cử  hộ tống Đàm Phục đến Bạch gia ở phủ Tuyên Hòa. Đàm Phục lúc   bọn họ cứu  từ rừng chướng khí,  trúng chướng khí suýt nữa  tỉnh . Sau khi  thể xuống giường, liền vội vã  đến phủ Tuyên Hòa để báo tin cho thượng tuyến của .
 
Ngày  nàng và Thiệu Thanh Viễn xuất phát  Lạc Châu Phủ, thì Bạch Sam và Đàm Phục cũng xuất phát cùng ngày.
 
Hiện giờ mấy tháng  trôi qua, cuối cùng cũng  trở về.
 
Lúc Cố Vân Đông   sảnh ngoài, Bạch Sam đang bẩm báo  những gì    đường .
 
Thiệu Thanh Viễn vẫy tay gọi nàng, bảo nàng cùng qua .
 
“…Chuyến   thứ đều thuận lợi. Đàm Phục đến phủ Tuyên Hòa xong, liền  thẳng đến huyện Phượng Khai.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
 
Cố Vân Đông sững sờ: “Huyện Phượng Khai? Cho nên thượng tuyến của Đàm Phục là…”
 
Bạch Sam gật đầu: “Là Tần đại nhân.”
 
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn  , vỗ trán một cái.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3271-thuong-tuyen-qua-nhien-la-tan-van-tranh.html.]
Quả nhiên là . Lúc  khi Đàm Phục    phủ Tuyên Hòa, Cố Vân Đông  từng đoán  thể là Tần Văn Tranh.
 
Dù    thể phái mật thám  sâu trong lãnh thổ nước Lê, địa vị chắc chắn  nhỏ. Ở phủ Tuyên Hòa,   thể phù hợp với điểm  cũng chỉ  vài . Mà Đàm Phục  ở nước Lê nhiều năm, nếu  là chuyện của mấy năm , thì chỉ  Tần Văn Tranh  xem là tâm phúc của đương kim Thánh Thượng.
 
Bạch Sam : “Bất quá Tần đại nhân  trực tiếp liên lạc với Đàm Phục, thượng tuyến của Đàm Phục là một  khác. Cho nên tuy Tần đại nhân  về kinh thành, nhưng  nọ vẫn còn ở huyện Phượng Khai. Hiện giờ  nọ  mang Đàm Phục  kinh thành, thuộc hạ liền trở về .”
 
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Ừm, ngươi trở về là  . Đàm Phục nếu là  của Tần Văn Tranh, chuyện     sẽ tự xử lý, chúng   cần bận tâm nữa.”
 
Chỉ cần Tần Văn Tranh  đến  phiền bọn họ, việc  coi như chấm dứt tại đây.
 
Cố Vân Đông  nhanh  hỏi sang chuyện khác: “Ta nhờ ngươi hỏi thăm chuyện của Tống Nham,  hỏi thăm  thế nào?”
 
Từ khi đón Tống Nham về huyện nha, Cố Vân Đông liền  giúp  bé tìm   nhà, chỉ là manh mối nàng   quá ít ỏi.
 
Tống Nham tuổi còn nhỏ, hỏi  bé,  cũng  rõ ràng.
 
Chỉ  mẫu   tên là Tống Hinh, nhà ở phủ Khánh An.
 
Tống Hinh  lẽ lúc trò chuyện  từng kể cho  bé  về gia đình. Nói rằng ông ngoại bà ngoại của Tống Nham đều còn, trong nhà còn   nhiều hạ nhân hầu hạ, Tống Nham còn  hai  cữu cữu, một biểu tỷ, một biểu ca, trong nhà còn  sân viện  lớn, thức ăn mỗi ngày cũng vô cùng phong phú, ngon hơn nhiều so với màn thầu và rau dại mà Tống Nham ban đầu  ăn.
 
Ngoài , Cố Vân Đông còn nhớ lúc  Nhan Lâm cầu xin họ mang Tống Nham ,   một câu, rằng nhà ngoại của Tống Nham là gia đình giàu , tương lai   chừng  thể giúp đỡ bọn họ.
 
Bởi  mục tiêu của Cố Vân Đông, chính là gia đình giàu  họ Tống ở phủ Khánh An.
 
Vừa ,   Bạch Sam hộ tống Đàm Phục  phủ Tuyên Hòa, hai phủ  cách   xa, liền nhờ   dò hỏi một chút.
 
Dù hy vọng  lớn, nhưng Cố Vân Đông vẫn  một phần mong đợi.
 
Thế nhưng, nhắc đến chuyện , Bạch Sam  thở dài một , lắc đầu: “Thuộc hạ  đến phủ Khánh An, nhưng  tìm  bất cứ manh mối nào.”