Đoạn Khiêm ngơ ngẩn, kinh ngạc  về phía Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông: “Tri phủ đại nhân, là, là Cố bá phụ ?”
 
“ là cha .” Cố Vân Đông  gật đầu.
 
Thiệu Thanh Viễn bóc nốt phần vỏ trứng còn  cho Trì Trì, : “Triều đình vẫn luôn do dự  quyết   cho vị trí tri phủ Lạc Châu Phủ, là nhạc phụ  chủ động nhận lấy. Vừa , phu thê chúng  đều ở đây, cũng  thể chiếu cố lẫn .”
 
Đoạn Khiêm  chút sững sờ. Lời tuy  , nhưng Cố bá phụ lá gan thật đúng là lớn. Vị trí mà  khác trong triều đình tránh còn  kịp, ông   dám chủ động nhận. Làm  thì khó, mà     chừng ngay cả mạng cũng  còn.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
 
Đoạn Khiêm quả thực  bội phục Cố Đại Giang. Hắn cúi đầu, uống nốt ngụm cháo cuối cùng.
 
“Được , nếu Tri phủ đại nhân là  một nhà,  hai xe d.ư.ợ.c liệu  của ngươi đưa qua đó cũng   gì đáng ngại. Ta đây chuẩn  xuất phát, đến đại doanh Tây Nam , các ngươi chờ  trở về.”
 
“Thuận buồm xuôi gió.” Thiệu Thanh Viễn đưa quả trứng gà trong tay cho Cố Vân Đông, bảo nàng đút cho con trai, còn  thì  dậy, tiễn Đoạn Khiêm  ngoài.
 
Hai   , Thiệu Thanh Viễn  dặn dò thêm  nhiều điều.
 
Đoạn Khiêm thận trọng gật đầu,  vội vã  khỏi huyện nha.
 
Sáng sớm, Ngụy mụ mụ  đến cửa huyện nha  chờ. Bà    xổm đến mức chân tê rần, thì thấy Đoạn Khiêm  .
 
Bà  mừng rỡ, vội  dậy.
 
 vì  lên quá gấp, chân  tê rần, ngã khuỵu xuống. Thấy Đoạn Khiêm sắp  mất, bà  vội vàng hô lớn: “Thiếu gia! Thiếu gia!”
 
Đoạn Khiêm  xoay  lên ngựa, mơ hồ  thấy  tiếng  gọi, liền  đầu  thoáng qua.
 
Thấy một bà lão đang  về phía , miệng la hét gì đó.
 
 Đoạn Khiêm chỉ vội vàng liếc một cái,  nhanh  thu hồi tầm mắt, thúc ngựa rời .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3261-nguy-mu-mu-cho-hut.html.]
Cái  thật sự  thể trách . Hắn và Lưu thị thành   bao lâu  rời Vạn Khánh Phủ, đến nay  gần một năm rưỡi  gặp. Hắn đối với Lưu thị còn xa lạ, huống hồ là mụ mụ bên cạnh bà .
 
Huống chi chỉ là một cái liếc mắt tùy ý, Đoạn Khiêm chỉ cảm thấy  chút quen mắt, nghĩ chắc là hạ nhân trong nhà.
 
Chắc là  tin  về, nên đến cửa huyện nha chờ  về nhà?
 
 lúc     thời gian, cũng  thể nào dừng  để báo cáo hành tung với một hạ nhân, nên lập tức cưỡi ngựa chạy mất.
 
Ngụy mụ mụ trợn mắt há mồm  bóng lưng Đoạn Khiêm xa dần, tức đến mức suýt hộc máu.
 
Bà  cực khổ chờ cả đêm, bây giờ trời  hửng sáng  chạy tới đây,  mà gia chỉ liếc bà  một cái   thẳng?
 
Có  Vĩnh Gia quận chúa   gì đó với gia  ?
 
Ngụy mụ mụ dậm chân, vội vàng chạy về báo cho Lưu thị.
 
Bà   ,  lính gác cổng huyện nha liền ngước mắt lên,  đầu đem tình hình báo  cho Thiệu Võ.
 
Ngụy mụ mụ ở cửa lâu như , lính gác cổng tự nhiên  sớm thấy. Hôm qua   bẩm báo với chủ tử .
 
 Cố Vân Đông   ngăn cản. Chỉ cần Ngụy mụ mụ  xông  phủ nha, bà  thích canh ở ngoài thì cứ canh. Dù  Đoạn Khiêm dù   ngoài, e là cũng   thời gian  bà  kể lể mấy chuyện vặt vãnh đó.
 
Quả nhiên, Đoạn Khiêm   khỏi huyện nha là  thẳng.
 
Cố Vân Đông   Ngụy mụ mụ  , chỉ mỉm ,    về  việc của .
 
Tiểu Trì Trì sắp đến sinh nhật . Sinh nhật một tuổi năm ngoái, bọn họ đang  đường , tổ chức ngay  đường, thật sự là ủy khuất cho  bé.
 
Năm nay vốn định  lớn, nhưng  đúng lúc hai nước giao chiến. Bọn họ  ở biên cảnh,  là huyện lệnh và phu nhân của huyện Tĩnh Bình,  thích hợp để phô trương.