Cố Vân Đông  xong, dẫn đầu sải bước về phía hậu viện.
 
Mà năm   điểm danh, sắc mặt đồng loạt  đổi, một  trong đó còn mềm nhũn cả chân, suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất.
 
May mà Thiệu Song bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, kéo   theo  Cố Vân Đông, thẳng hướng hậu viện.
 
Những  khác tuy lòng  thấp thỏm,  chút run sợ, nhưng vẫn cúi đầu chậm rãi  theo.
 
Lưu thị thấy tình thế  , dù trong lòng bất an, nhưng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngụy mụ mụ, bước chân lảo đảo  .
 
Mục A Thu cau mày, cũng  theo .
 
Ngoài , còn  Chu Dân, Ngô Hồng Du hai vị quản sự, cùng đám  Bùi quản sự cũng theo .
 
Thích ma ma thì  , cùng Liễu Diệp dẫn Trì Trì và Tống Nham chơi ở bên ngoài. Bà  phu nhân sắp nổi giận, đưa trẻ con  sẽ  dọa sợ.
 
Cho đến khi cửa phòng  việc đóng , cả căn phòng  chật ních .
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Cố Vân Đông cũng  để ý, chỉ sa sầm mặt  năm  đang  ở giữa.
 
Năm   đầu cúi gằm, dường như   thì  thể khiến  khác   thấy .
 
Cố Vân Đông  chọc cho tức , nàng  nhạo một tiếng, đột nhiên giơ tay ‘rầm’ một cái đập mạnh xuống bàn  mặt.
 
Người trong phòng đều  dọa cho tim đập thịch một cái.
 
“Nói, hôm nay rốt cuộc là chuyện gì?!”
 
Năm  run rẩy, ‘bịch’ một tiếng quỳ rạp xuống.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3245-co-van-dong-noi-gian-dung-dung.html.]
“Quận chúa, quận chúa tha mạng…”
 
“Câm miệng.” Thiệu Song quát lớn một tiếng: “Phu nhân đang hỏi các ngươi, cứ thành thật trả lời là .”
 
Cố Vân Đông: “Ngẩng đầu lên cho ! Sao,  mặt   chuyện  mà   mặt ngẩng đầu ??”
 
“Quận chúa.” Mấy  run rẩy ngẩng đầu lên, một  trong đó trông còn khá trẻ,  sợ đến mức nước mắt tuôn rơi.
 
Cố Vân Đông: “Không  ! Nói rõ cho , hôm nay rốt cuộc là ? Ai bảo các ngươi cố ý thua trận đấu? Các ngươi  vũ nhục ,  là vũ nhục xưởng Đoạn gia, hả?”
 
“Không , quận chúa, chúng con   ý đó.” Mấy  vội vàng biện giải.
 
“Ta mặc kệ các ngươi nghĩ thế nào, tóm  hôm nay nếu các ngươi  khai rõ ràng, thì cút khỏi xưởng Đoạn gia. Từ nay về , bất kể là các ngươi   thích bằng hữu của các ngươi, đều   phép đến  việc ở xưởng Đoạn gia và Cố gia.” Cố Vân Đông   nặng, năm   xong, mặt mày lập tức trắng bệch.
 
Chu Dân  trong đám  nhíu mày, rốt cuộc  nhịn , tiến lên vài bước : “Quận chúa, đây dù  cũng là chuyện của xưởng Đoạn gia, ngài…”
 
“ là chuyện của xưởng Đoạn gia, nhưng trận đấu  là vinh dự của cả hai xưởng. Sao, Chu quản sự thấy    quyền  chủ xưởng Đoạn gia của các ngươi? Vậy ngươi cứ thử xem, xem   thể  chủ   .”
 
Nàng thật sự tức điên lên, vốn dĩ  tự nhủ  nhúng tay  chuyện của Đoạn gia, đến bây giờ vẫn  nhịn .
 
Nàng tổ chức cuộc thi  là vì điều gì? Là để cổ vũ sĩ khí, là để   rèn luyện phòng khi hữu sự.
 
Vậy mà bọn họ  cố tình lười biếng trong trận chung kết quan trọng nhất, chuyện  ảnh hưởng  chỉ đến họ, mà còn cả tâm lý của dân chúng vây xem.
 
Nàng   thể  tức giận?
 
Cố Vân Đông sắc mặt cực kỳ khó coi  năm  . Năm  rốt cuộc cũng chỉ là dân thường, cuối cùng vẫn  lời  nghiêm khắc của nàng dọa sợ.
 
Thiếu niên nhỏ tuổi nhất  chịu nổi , lập tức giơ tay chỉ về phía Chu Dân: “Là ông , quận chúa, chính là ông  bảo chúng con cố ý thua trận đấu.”