Tống Nham nghiêng đầu, nét mặt hiện lên một dấu hỏi to tướng.
 
Trì Trì  nhầm  , rõ ràng là tới để đá cầu,  giờ  biến thành trò nhặt cầu ?
 
Chẳng những tự   nhặt, nó còn thấy Tống Nham  một  bên cạnh, cảm thấy   hờ hững với bạn, bèn dứt khoát kéo tay Tống Nham cùng  nhặt cầu.
 
Cố Vân Đông  cảnh  mà dở  dở , nhưng mặt đất bên  cũng  bằng phẳng, đá cầu quả thực  tiện.
 
Nhặt cầu... cũng .
 
Dù  cũng  cần nàng chạy tới chạy lui, chỉ cần cầm cầu ném  là .
 
Ể? Sao   cảm giác như đang huấn luyện cún con thế ?
 
Cố Vân Đông vội lắc lắc đầu, gạt phắt ý nghĩ đó , tiếp tục chơi cùng hai đứa trẻ. Liễu Diệp thậm chí còn chu đáo bưng một chiếc ghế đẩu đến cho nàng , Cố Vân Đông  càng thêm hài lòng.
 
Chơi  chừng non nửa khắc, liền thấy Mục A Thu   tới.
 
Cố Vân Đông vỗ vỗ tay, đưa quả cầu cho Trì Trì: “Con với Tống Nham ca ca chơi , mẫu  qua  chuyện với Mục di một lát.”
 
“Vâng ạ, mẫu  cứ  .”
 
Trì Trì vẫy vẫy bàn tay nhỏ, cũng chẳng thèm  đầu  mà kéo Tống Nham chạy .
 
Cố Vân Đông nghiến răng: “ là tiểu vô lương tâm.”
 
Nàng  dậy phủi vạt váy,  về phía Mục A Thu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3239-noi-niem-cua-muc-a-thu.html.]
“Cố chủ nhân.” Mục A Thu gật đầu. Cách xưng hô của nàng bâyTờ   đổi nhiều,  đây đều gọi là phu nhân.
 
Là do Cố Vân Đông cảm thấy cả hai đều là  quản lý xưởng, cứ luôn miệng gọi "phu nhân" cũng dễ khiến công nhân trong xưởng  ảnh hưởng, cảm giác như  kém hơn một bậc.
 
Cho nên, nàng đề nghị hai bên gọi thẳng tên . Chỉ là Mục A Thu thấy   hợp quy củ, nếu nàng là thê tử của Đoạn Khiêm thì còn đỡ. Đằng  chỉ là  thị, vẫn nên giữ chút cung kính.
 
Cuối cùng, hai bên chọn một cách dung hòa, gọi Cố Vân Đông là "Cố chủ nhân".
 
Mục A Thu mỉm  với Cố Vân Đông, chỉ là nụ   chút gượng gạo.
 
Hai   sang một bên, Cố Vân Đông mới hỏi: “Ta về liền   nàng dọn qua xưởng ở. Mấy ngày nay bận quá, cũng  kịp qua thăm nàng. Nàng dạo  thế nào? Đoạn Khiêm   khi nào trở về ?”
 
Mục A Thu lắc đầu: “Ta  , chỉ là hiệnTờ thi đấu mới là chuyện lớn, tạm thời   cùng bà  nảy sinh xung đột mà thôi. Nói cho cùng, đây cũng là chuyện nội trạch hậu viện,     ầm ĩ, để  ngoài   chê . Đến lúc đó,   đàm tiếu vẫn là phu quân, xưởng cũng sẽ  liên lụy.”
 
“Tầm  của nàng so với Lưu thị, quả thực rộng hơn  nhiều.” Cố Vân Đông cảm khái một tiếng.
 
Mục A Thu  : “Ta nào  tầm  gì , chẳng qua là ở bên cạnh phu quân và Cố chủ nhân lâu ,  ngốc mấy cũng  học  vài điều. Hơn nữa, xưởng Đoạn gia  là do   nó gầy dựng nên từng chút một, giống như hài tử của  ,   nỡ để nó xảy  chuyện gì.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
 
Lưu thị thì chẳng  cả, bà  thậm chí còn mong cho xưởng Đoạn gia   mở nổi nữa, đến lúc đó Đoạn Khiêm cũng chỉ  thể  về Vạn Khánh phủ.
 
Ngừng một chút, Mục A Thu mới  chút chần chừ mở miệng: “Cố chủ nhân,   đây, là  hỏi ngài một chút, mục đích của trận thi đấu ,   là... để phòng khi bất trắc ? Ta   binh lính Lê quốc  nhiều  quấy nhiễu các thôn trấn biên ải, chỗ chúng  đây cũng  nguy hiểm  ? Cho nên mới dùng cách  để   nâng cao cảnh giác, học cách  bẫy rập đối phó địch nhân?”
 
Cố Vân Đông nhướng mày, nhưng việc nàng  cũng khá rõ ràng, Mục A Thu nay  khác xưa,  thể nghĩ đến cũng là bình thường.
 
Nàng  gật đầu: “Nàng đoán  sai. Bất quá chúng   nguy hiểm     , nhưng  những việc , tóm  là trăm lợi  một hại.”
 
Mục A Thu suy nghĩ,  yên tâm thở phào nhẹ nhõm.