Cố Vân Đông nhướng mày: “Thu thẩm,  ? Thẩm  điều gì   với   ?”
 
“Có một chuyện,  cứ giữ trong lòng mãi.” Thu thẩm vẻ mặt đầy rối rắm: “Ta   với tiểu thư, nhưng  sợ  lắm lời, chọc tiểu thư  vui.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
 
Cố Vân Đông  : “Thu thẩm đến nhà  cũng  ít ngày , tính tình  thế nào chắc thẩm cũng . Có gì thẩm cứ , đừng ngại. Nếu  lý,  tự nhiên sẽ , còn   lý,  cũng sẽ  rõ với thẩm.”
 
“Vậy,    ạ.”
 
“Vâng.”
 
Thu thẩm  quanh, đè thấp giọng,  khẽ: “Tiểu thư,   chúng  đến phủ Lạc Châu,  đường  mua mấy  hầu. Trong đó  cặp vợ chồng họ Chung,  chồng tên Chung Kiều, trông cũng trung hậu thật thà, sức vóc  khỏe. Lão gia chính là thấy    thủ, nên mới mua,   đến phủ Lạc Châu  thể giúp đỡ chút việc. Chỉ là  vợ Đỗ thị  của ...”
 
Thu thẩm nhíu mày càng chặt, trong mắt lộ vẻ bực bội xen lẫn khinh thường: “Đỗ thị đó trông  quyến rũ,  năng cũng nhỏ nhẹ thỏ thẻ. Nếu    thấy sắc mặt bà   , ngón tay thô ráp, giống   quen  lụng,  còn tưởng bà  là tiểu thư nhà nào.”
 
“Ta cũng     là  , cái dáng vẻ đó của bà  cũng dễ coi,  chuyện với bà  cũng thấy dễ chịu. Ban đầu  còn nghĩ, ở chung với một  tính tình mềm mỏng  cần mẫn thế , chắc là sẽ thoải mái lắm. Ai ngờ Đỗ thị ,   chồng  con, mà   an phận. Bà , bà , bà  để ý lão gia.”
 
“Khụ khụ...” Cố Vân Đông ban đầu chỉ  như chuyện phiếm,  đến đây liền  nước miếng của   cho sặc.
 
Nàng kinh ngạc  Thu thẩm: “Thẩm  thật?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3186-do-thi.html.]
 
“Chứ còn gì nữa? Ban đầu Đỗ thị hỏi  về tình hình của lão gia,  là  mới đến,  hiểu rõ chủ tử, sợ  sai chuyện gì  trách phạt,  đuổi . Ta nghĩ cũng , những điều kiêng kị của lão gia vẫn nên  rõ cho bà  . Ai ngờ bà    lão gia chỉ một  đến phủ Lạc Châu, phu nhân còn ở kinh thành, đôi mắt bà  lập tức sáng rực lên.”
 
Lúc đó  còn tưởng   lầm, vì Đỗ thị lập tức   vẻ khiêm tốn thỉnh giáo.
 
 mấy ngày  đó, Đỗ thị cứ cố tình lân la đến gần Cố Đại Giang, nào là nấu canh, nào là giặt giũ, luôn miệng hỏi Cố Đại Giang đủ thứ vấn đề, trông  vẻ  siêng năng.
 
Cố Vân Đông  xong nhíu mày: “Cha  và    ai cảm thấy gì ?”
 
Thu thẩm vỗ đùi: “Đừng  lão gia, cả đoàn xe chúng , chẳng ai thấy  gì   cả. Rốt cuộc thì hành vi của Đỗ thị cũng   là quá ân cần, bà   cũng đúng là việc của hạ nhân,  bình thường  nghĩ   . Cùng lắm chỉ nghĩ là bà  mới  mua về, trong lòng bất an nên   nhiều việc để  chủ nhà tin tưởng. Hơn nữa, chồng bà  cũng ở ngay trong đoàn xe, ai mà nghĩ  một phụ nữ   gia đình mà còn  tâm tư như  chứ?”
 
Thu thẩm là phụ nữ, trực giác chuẩn hơn đám đàn ông chỉ mải lo đại sự  nhiều.
 
Hơn nữa,   bà theo tới phủ Lạc Châu, cũng tự gánh vác trọng trách chăm sóc lão gia, giúp phu nhân đuổi  mấy con oanh oanh yến yến, nên  khỏi để ý Đỗ thị thêm vài phần.
 
Sau đó liền phát hiện, mỗi  bà  đến gần lão gia, ánh mắt đó  đúng, thần thái cũng  đúng,  chung là trong đầu bà cứ réo chuông cảnh báo inh ỏi.
 
(Hết chương )