Chiến tranh còn  bắt đầu, nội bộ  rối tinh rối mù,  các tướng sĩ ở đại doanh Tây Nam sẽ nghĩ thế nào? Bá tánh mà họ  bảo vệ đều chạy hết, sĩ khí của họ e là cũng sẽ tụt dốc  phanh. Đánh giặc mà   sĩ khí, sẽ hại c.h.ế.t bao nhiêu tướng sĩ?
 
Có một  việc, vốn dĩ là rút dây động rừng.
 
Huống chi, đại doanh Tây Nam  Tạ Trung Lâm trấn giữ,  mười mấy vạn đại quân bảo hộ, Lê quốc  đ.á.n.h , căn bản là  si  mộng. Họ ở hậu phương cứ an ,  thêm phiền phức cho quân lính là  lắm .
 
Cho nên, những chuyện  thể gây hoảng loạn, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn tuyệt đối sẽ  .
 
Đối mặt với câu hỏi của đám Phạm Ỷ Lâm, nàng ‘phụt’ : “Sao thế? Trải qua mấy chuyện nhỏ mà các ngươi  thần hồn nát thần tính  ? Có thể xảy  chuyện gì chứ? Chúng  chẳng  vẫn còn ở đây ?”
 
Mấy  nghĩ , cũng ,  Thiệu đại nhân và phu tử ở đây, dù thật sự gặp  chuyện gì, cũng  cần sợ.
 
Phạm Ỷ Lâm thở phào: “Con  , phu tử, chúng con về sẽ sắp xếp ngay.”
 
“Ừm, còn  các ngươi nữa, ngoài việc học hành,  thể cũng  thể quá kém. Không   xa, chỉ riêng kỳ thi khoa cử,   sức khỏe  cũng  xong.”
 
Mấy  gật đầu,  chuyện thêm một lát   dậy cáo từ.
 
Cố Vân Đông tiễn họ rời , khẽ nheo mắt. Thái Việt  bên cạnh nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn chút lo lắng: “Thẩm thẩm, nhà Phạm   thể lấy cớ đó để họ rèn luyện,  những  khác thì ? Đặc biệt là thôn dân ở các thôn xung quanh.”
 
Nếu huyện Tĩnh Bình thật sự loạn, nơi đầu tiên gặp nạn chính là các thôn xóm xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3163-tieng-khoc-lon-cua-du-vi-ninh.html.]
 
Cố Vân Đông đưa tay vỗ vai : “Yên tâm ,    chủ ý. Ngày mai  sẽ đến xưởng một chuyến, tìm cơ hội để họ bắt đầu huấn luyện.”
 
Thái Việt thấy nàng   kế hoạch, cũng dần yên tâm.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
 
Ngay  đó, Cố Vân Đông  thăm Dư Vi Ninh. Cô bé  đỡ hơn nhiều, chỉ là sắc mặt trông vẫn còn  kém.
 
Cố Vân Đông  cửa, mang theo một cái tay nải, đặt thẳng lên mép giường. Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Dư Vi Ninh, nàng khẽ thở dài: “Chắc  cũng , chúng   bắt  Bạch Chi Ngôn. Chỉ là  là khâm phạm của triều đình, cần giao cho Thánh Thượng định đoạt.   yên tâm,  sẽ   kết cục  . Dư gia mãn môn, cũng  thể an giấc ngàn thu.”
 
Dư Vi Ninh vốn đang cố nén, nhưng  đến câu cuối cùng, suýt chút nữa  kìm , nước mắt lập tức tuôn trào.
 
Nàng nghẹn ngào: “Cảm ơn chị.”
 
“Là   cảm ơn  mới đúng.” Cố Vân Đông ,  chỉ  cái tay nải bên cạnh: “Lần  khi truy bắt Bạch Chi Ngôn, chúng    qua phủ Lạc Châu, cũng  đến phủ nha. Sau vụ hỏa hoạn ở Dư gia, tuy nhà cửa và đồ đạc  thiêu hủy hơn phân nửa, nhưng cũng  một phần còn nguyên vẹn, đồ vật bên trong đều  chuyển đến phủ nha cất giữ. Đây là những thứ  mang về từ phủ nha,  thể  đồ  cần,  nhận lấy .”
 
Dư Vi Ninh ngẩn , ngón tay khẽ run, do dự một lát  cũng mở tay nải .
 
Bên trong tay nải là vài bộ quần áo, đó là của cha nàng. Còn  trâm cài tóc, ngọc bội, là di vật của  ruột nàng. Trên cùng đặt một cái hộp, bên trong là tiền đồng và bạc vụn.
 
Dư Vi Ninh từ từ lấy từng món , ngắm  thật kỹ, một lúc lâu , đột nhiên “oa” một tiếng, bật  nức nở.