Cố Vân Đông  , vẫn nhíu chặt mày.
 
Gã  chùi  lớp tro đen và cặp lông mày rậm  mặt, quả thực trông  chút quen mắt, hẳn là thuộc hạ của Hạ phó tướng  sai. Chỉ là hiện giờ nàng đơn thương độc mã, thật sự  thể   tin tưởng gã.
 
Cũng may  bao lâu , trong hẻm  truyền đến tiếng bước chân, ngay  đó một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Cố Vân Đông.
 
“Phu nhân.”
 
Cố Vân Đông ánh mắt sáng lên,  thở  một , cuối cùng cũng thu nỏ tiễn trong tay về: “Bạch Thất.”
 
Bạch Thất vội vàng chạy lên: “Phu nhân, phu nhân và gia bình an vô sự là  .” Lời còn  dứt  sững sờ: “Gia   ở đây ?”
 
Cố Vân Đông gật gật đầu: “Việc     dài,  nơi nào an  một chút,  xuống  chuyện  ?”
 
“Có, thuộc hạ lập tức đưa phu nhân qua đó.” Bạch Thất nhận lấy dây cương xe ngựa, đang định kéo .
 
Ai ngờ xe ngựa rung lắc, rèm xe  hé mở, để lộ  một khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng hốt.
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Bạch Thất giật ,    một đứa trẻ?
 
Cố Vân Đông xua xua tay: “Về  .” Dứt lời liền lên xe.
 
Bạch Thất chỉ đành nén  nghi hoặc trong lòng, gật đầu dắt xe ngựa  khỏi hẻm nhỏ.
 
Cố Vân Đông  thùng xe, liền vươn tay lấy con d.a.o găm trong tay Tống Nham, trấn an nó: “Không , là  một nhà,  cần sợ hãi.”
 
Tống Nham thở phào một  thật dài, nắm lấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lấy khăn bên cạnh cẩn thận lau khô.
 
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh về phía , qua  mười lăm phút, thì dừng   một tiểu viện  mấy bắt mắt.
 
Bạch Thất vén rèm xe, thấp giọng : “Phu nhân, tới .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3135-rot-cuoc-cung-gap-duoc-nhau.html.]
 
Cố Vân Đông ngước mắt , nhỏ giọng hỏi : “Xe ngựa  trong  ?”
 
Bạch Thất  , lập tức phản ứng , trong xe ngựa khẳng định  thứ gì đó hoặc là    thể để  khác  thấy.
 
Hắn lập tức gật đầu, cùng hai  bên cạnh tiến lên, dỡ ngưỡng cửa ,  vội vàng đẩy cả chiếc xe ngựa  sân.
 
Cửa viện  đóng , Cố Vân Đông mới từ  xe ngựa bước xuống,  đó thấy mấy  lục tục từ trong phòng  .
 
Trong đó  mấy  chính là ám vệ của Bạch gia, thấy Cố Vân Đông, mấy  lập tức tiến lên: “Phu nhân.”
 
Cố Vân Đông  gật đầu, bế Tống Nham , đưa  tay Bạch Thất.
 
Sau đó nàng  lên xe, mở tấm ván sàn của xe ngựa , để lộ một   trói chặt cứng, đang ngất xỉu.
 
Mọi  tiến lên xem, tức khắc trợn to hai mắt: “Bạch Chi Ngôn!!”
 
“Phu nhân, các ngài bắt    ?”
 
“Cuối cùng cũng tóm  thằng nhãi ,  chúng  tốn bao nhiêu thời gian.”
 
Cố Vân Đông tránh  , để   khiêng Bạch Chi Ngôn  phòng.
 
Đến lúc , Cố Vân Đông mới thực sự yên tâm. Nàng  về phía đám  Bạch Thất, hỏi: “Sao các ngươi  ở trấn nhỏ ? Hạ phó tướng ?”
 
“Phu nhân, chúng  đuổi theo đám thuộc hạ của Bạch Chi Ngôn mới đến đây. Bọn chúng  trấn nhỏ   cứ lởn vởn trong trấn,  vẻ như đang đợi ai đó. Hạ phó tướng nghi ngờ Bạch Chi Ngôn  khả năng sẽ hội hợp với bọn chúng ở đây, nên bảo chúng  tạm thời án binh bất động, xem xét tình hình . Hạ phó tướng dẫn theo hai   ngoài điều tra tình hình , lát nữa chắc sẽ về.”
 
Cố Vân Đông gật gật đầu,  định  gì, liền  bên ngoài truyền đến tiếng  chuyện khe khẽ.
 
Nàng  ngẩng đầu lên, liền thấy Hạ phó tướng dẫn   .
 
Hai bên gặp mặt, Hạ phó tướng quả thực vui mừng  mặt, sải mấy bước dài liền  tới  mặt Cố Vân Đông: “Thiệu phu nhân,    Bạch Chi Ngôn  bắt ?”