Cố Vân Đông thấp giọng: “Không  gì.” Nàng đột nhiên nghĩ đến biểu cảm quái dị của Bạch Chi Ngôn lúc tỉnh  hôm qua.
 
Chẳng lẽ,    của  đang ở trấn nhỏ , tùy thời đều  thể  cứu?
 
Nếu là như , thì gay go .
 
Hiện giờ nàng chỉ  một , bên cạnh còn mang theo một đứa trẻ, gặp  một hai kẻ còn đỡ, nếu  lượng đông,   khả năng  nỗ lực đều đổ sông đổ biển.
 
Nàng dắt xe ngựa, vờ như đang  dạo phố, một bên hỏi giá hàng hoá ở các sạp, một bên rũ mắt suy tính kế sách rời .
 
 dù   một đoạn đường như , Cố Vân Đông vẫn nhạy bén cảm giác   đang  theo dõi.
 
Nàng thần sắc ngưng trọng, tay nắm dây cương càng siết càng chặt.
 
Nàng chuẩn  sẵn nỏ tiễn, còn  t.h.u.ố.c mê Thiệu Thanh Viễn đưa, cộng thêm đủ thứ vũ khí linh tinh,  thể chuẩn  đều  chuẩn  xong.
 
Ngay  đó nàng  lên càng xe, lẳng lặng đưa một con d.a.o găm cho Tống Nham, nhỏ giọng dặn dò: “Cầm lấy cái , nếu gặp   ,  cần do dự, cứ nhắm mắt mà vung bừa  là .”
 
Tống Nham tức khắc khẩn trương: “Cố, Cố di,   chúng  gặp nguy hiểm ?”
 
“Chưa chắc, đưa cho con thứ  là để phòng hờ thôi.”
 
Tống Nham nuốt nước miếng, gật gật đầu, vươn tay nhận lấy con d.a.o găm.
 
Nó thực    sức lực gì, d.a.o găm   nặng, cộng thêm đang lúc cực độ khẩn trương sợ hãi, Tống Nham  nhận lấy, d.a.o găm liền rơi xuống tấm nệm dày.
 
Nó hoảng hốt  thôi, vội vàng nhặt lên : “Cố di, con, con cầm .”
 
Cố Vân Đông    ép uổng nó, nhưng lúc  nàng cũng  rảnh lo nhiều.
 
Nàng đưa tay xoa đầu A Hoa: “Bảo vệ chủ nhân nhỏ của ngươi đấy.”
 
A Hoa ‘meo’ một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3134-nguoi-cua-co-van-dong.html.]
 
Cố Vân Đông một  nữa thò đầu  khỏi thùng xe, kéo dây cương xe ngựa  thật chậm,  mãi đến một con hẻm   , mới dừng .
 
Nàng  tại chỗ, xoay , lạnh lùng : “Ra đây.”
 
Xung quanh yên tĩnh, chỉ  tiếng thở dốc đầy khẩn trương của Tống Nham trong thùng xe.
 
Cố Vân Đông nhíu mày: “Đã theo  cả một đường, còn trốn trốn tránh tránh,  ý nghĩa gì ?”
 
Dứt lời, tiếng sột soạt quả nhiên vang lên ở đầu hẻm.
 
Cố Vân Đông  nhấc cổ tay lên, nỏ tiễn trong tay áo nhắm thẳng  đầu hẻm.
 
Bởi , kẻ ở đầu hẻm  thò đầu , liền đối mặt với mũi tên sắc bén lạnh lùng, gã kinh hãi, vội la lên: “Phu nhân, là !”
 
Cố Vân Đông nhíu mày, gã  trông lôi thôi lếch thếch, mày rậm mắt to, tóc tai rũ rượi che gần hết mặt.
 
Đường nét... ngược   cảm giác vài phần quen thuộc.
 
Gã  thấy Cố Vân Đông vẻ mặt hồ nghi, vội đưa tay lau mặt, hàng lông mày rậm thô liền  lau  một mảng.
 
Gã  lau  định tiến lên,  cho Cố Vân Đông  rõ hơn.
 
Cố Vân Đông con ngươi co , tay giơ lên: “Đứng , ngươi  yên đó, đừng nhúc nhích.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
 
Gã  vội dừng bước, giơ hai tay lên : “Phu nhân  thể  nhớ ,  là thuộc hạ của Hạ phó tướng, lúc  chúng  từng đồng hành một đoạn đường.”
 
Lúc nhắc tới Hạ phó tướng, gã còn  quanh trái , đè thấp giọng.
 
Cố Vân Đông nheo mắt: “Vậy vì  ngươi theo dõi ? Hơn nữa, theo  hẳn là  chỉ   ngươi?”
 
“ , còn một  nữa. Chúng    thấy phu nhân, còn tưởng là nhận nhầm,  dám chắc, cho nên mới  theo một đoạn. Chờ xác nhận đúng là phu nhân , đồng bạn của  liền  tìm thuộc hạ của phu nhân, dù  phu nhân  thể  nhớ chúng ,  tin chúng .”