Mọi  lập tức cầm đuốc soi xét khắp nơi, quả nhiên  mất thứ gì.
 
Cuối cùng   la lớn: “Lão đại, ở đây  một nén bạc.”
 
Nén bạc??
 
Người dẫn đầu vội vàng chạy tới xem, quả thực thấy một nén bạc nặng hai mươi lượng.
 
Có  kỳ quái: “Kẻ đó để  bạc là  ý gì,  mua con ngựa của chúng  ?”
 
 là  khả năng , chỉ là   kẻ đó rốt cuộc lai lịch thế nào,  mua ngựa, vì   đến thành trấn tiếp theo, hoặc là  thẳng với bọn họ?
 
Người dẫn đầu lo lắng lai lịch gã  rõ ràng, sẽ gây hậu hoạ cho bọn họ, lập tức : “Kiểm tra xem lũ ngựa thế nào? Bao lâu thì  ? Đêm nay  cần ngủ nữa, chuẩn  xuất phát bất cứ lúc nào. Chờ đến thành trấn kế tiếp thì báo quan,  chúng   trộm ngựa.”
 
“Vâng.”
 
Mọi  vội vàng đồng ý, lập tức  trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
 
Thiệu Thanh Viễn lúc  cũng  cưỡi ngựa chạy  xa, nương tử nhà  cho thời hạn  mấy ngày,  cũng  cấp bách,  thể tuỳ tiện trì hoãn.
 
Cả một đường thúc ngựa, đến sáng ngày hôm , Thiệu Thanh Viễn liền chạy tới thôn Phong Thu.
 
Muốn đến rừng chướng khí, vẫn   qua thôn Phong Thu.
 
Bởi vì chuyện xảy   đó, lúc Thiệu Thanh Viễn  ngang qua cổng thôn, tốc độ bất giác chậm .
 
Vừa chậm , liền thấy  hai   Nhan Lâm.
 
Thiệu Thanh Viễn nghĩ đến lời của hai  trong Hàn gia thương đội, cuối cùng vẫn thúc ngựa tiến lên vài bước,  nhảy xuống lưng ngựa.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3128-tai-ngo-huynh-muoi-nhan-lam.html.]
Nhan Lâm đang vẻ mặt âm trầm, dắt tay  , cúi đầu  từ một bờ ruộng khác tới, xem  là định lên núi.
 
Thiệu Thanh Viễn dắt ngựa nấp  một lùm cây, nhặt một hòn đá ném xuống chân nó.
 
Nhan Lâm sững sờ,  ngẩng đầu lên, liền thấy gương mặt quen thuộc của Thiệu Thanh Viễn.
 
Ánh mắt vốn đang u ám đột nhiên sáng ngời, nó vội dắt   chạy tới.
 
“Công tử, ngài, các ngài còn   ?”
 
Hỏi xong mới phát hiện chỉ  một  Thiệu Thanh Viễn dắt ngựa, Cố Vân Đông và Tống Nham đều   ở đây, nó lập tức ngẩn .
 
Thiệu Thanh Viễn đ.á.n.h giá nó hai mắt, : “Phải  , chỉ là  ngang qua đây,  yên tâm nên ghé  xem .”
 
Nhan Lâm  , đôi mắt càng sáng hơn,  chút cảm động : “Ta vẫn ,   việc gì. À, đúng , t.h.i t.h.ể của lão Quý   phát hiện, mụ vợ lão Quý  nhất định là các ngài . Mụ còn  báo quan, nhưng ngỗ tác của quan phủ kiểm tra , lão Quý c.h.ế.t là do trúng độc rắn. Tuy    vết thương, nhưng đều  chí mạng. Chỉ là lão  vận khí  , lúc  thương    đụng  con rắn ,  nó cắn,  điều con rắn đó cũng c.h.ế.t .”
 
Thiệu Thanh Viễn gật gật đầu: “Ta  .”
 
“Có điều vợ lão Quý , các ngài là  Đại Tấn, các ngài tới đây chắc chắn  âm mưu. Mụ  còn réo  chuyện cha    hại,   quan phủ mới bắt đầu coi trọng, bọn họ  bắt nhị thúc của  về, tịch thu một trăm lượng bạc , còn … mười lượng bạc đó nữa.”
 
Vốn dĩ mười lượng bạc  là dùng để lo hậu sự cho cha  nó, quan phủ nếu   thu,  khẳng định là  bộ  bạc trong tay dân làng thôn Phong Thu đều   thu .
 
Cho nên lúc đó cả thôn đều  ăn ý,  ai nhắc đến chuyện   đều nhận  bạc.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
 
 Nhan lão nhị hôm đó bỏ trốn, hoảng hốt  chọn đường,  đụng  một  rơi xuống sông. Người nọ tuy  , nhưng    cố tình  chút giao tình với quan phủ, yêu cầu Nhan lão nhị bồi thường, nếu  sẽ tống   đại lao giam một hai năm.
 
Nhan lão nhị sợ hãi, cầu xin Nhan thôn trưởng cứu .
 
Nhan thôn trưởng cuối cùng đành đem mười lượng bạc  bồi thường cho  nọ, nhưng như , hậu sự của vợ chồng Nhan lão đại liền trở nên qua loa đại khái.