Thấy họ im lặng, gã lính  một tiếng, chậm rãi uống ngụm : “Sao nào,   giao dịch?”
 
Cố Vân Đông  gượng: “Quan gia, nửa bao đường trắng  là vợ chồng  dốc hết cả gia tài mới đổi , chính là để đến đây đ.á.n.h cược một phen, kiếm chút tiền về ăn Tết. Nếu  đưa hết cho ngài, một nhà ba  chúng  chẳng  là c.h.ế.t đói  .”
 
Gã lính ngước mắt hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi còn  kiếm tiền về ăn Tết? Đến hộ tịch lộ dẫn cũng  , các ngươi tính về ?”
 
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn bỗng ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt lập tức đại biến, con d.a.o găm trong tay chợt siết chặt.
 
Gã lính   : “Các ngươi nghĩ giấu   ? Ngay từ đầu     các ngươi là hạng   hộ khẩu. Loại  như các ngươi,  gặp nhiều .”
 
Gã chỉ  hai mắt : “Đôi mắt  của ,    xem như hoả nhãn kim tinh đấy. Chỉ cần liếc mắt, là   quỷ, đều  rõ mồn một. Ở cái trấn nhỏ biên cảnh , kẻ   hộ tịch lộ dẫn, quá nửa đều do  tìm .”
 
Cố Vân Đông rũ mắt, khoé miệng mím chặt.
 
Thiệu Thanh Viễn đặt tay  bàn, nhẹ nhàng đè tay nàng , trao đổi với nàng một ánh mắt.
 
Nếu gã quan gia  ngay từ đầu   , vì    cho những  khác, ngược  một    tìm họ?
 
“Quan gia nếu    sớm  , vì   tố giác? Chỉ cần ngài  một tiếng, chúng  tự nhiên sẽ  bắt , đến lúc đó  đường trắng  còn   là của quan gia  ?”
 
Gã lính  : “Các ngươi , tầm   xa rộng một chút. Ta   hạng  vì chút lợi mọn mà  chuyện hại  hại . Ta  ,  đến là để bàn một vụ giao dịch với các ngươi.”
 
Hoá  là tầm  của họ quá hẹp hòi? Cố Vân Đông  nhịn  giật giật khoé miệng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3121-giao-dich-voi-ga-linh.html.]
Thiệu Thanh Viễn hỏi: “Quan gia  giao dịch, là chỉ chuyện gì?”
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Ta hỏi các ngươi, ngoài nửa bao đường trắng , các ngươi còn  thể kiếm thêm  nữa ?”
 
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông lập tức thầm tính toán, một lát , Thiệu Thanh Viễn kiên quyết gật đầu: “Có thể.”
 
“Rất .” Gã lính vỗ tay một cái: “Ta đây cũng  lấy  đồ của các ngươi. Các ngươi thiếu hộ tịch lộ dẫn,   cho các ngươi,  điều qua một thời gian nữa, các ngươi  kiếm thêm cho  một ít đường trắng.”
 
Cả hai  Thiệu Thanh Viễn đều ngẩn , gã   gì? Gã  thể  hộ tịch lộ dẫn cho họ?
 
Bọn họ ban nãy còn đang đau đầu vì chuyện , bây giờ    tự  dâng tới cửa?
 
Cố Vân Đông nghi ngờ gã  đang gài bẫy họ: “Quan gia, ngài  sợ chúng  cầm hộ tịch lộ dẫn chạy mất ?”
 
Gã lính chỉ  nửa bao đường trắng: “Các ngươi nỡ bỏ ?”
 
Cố Vân Đông: “…” Bỏ  chứ  .
 
“Dù các ngươi bỏ  cũng  ,   mở lời, tự nhiên sẽ  chuẩn .” Gã lính  tiếp: “Hộ tịch lộ dẫn,  sẽ chỉ  cho các ngươi một bộ. Một  trong các ngươi cầm nó  khỏi thành, đợi khi chuẩn  đủ đường trắng mang về đây,  tự nhiên sẽ giao bộ hộ tịch còn . Như , xem như đôi bên đều  thứ đảm bảo, cả hai đều yên tâm, đúng ?”
 
Dừng một chút, gã  tiếp tục: “Đương nhiên,  cũng   kẻ   điều. Nửa bao  các ngươi đưa cho , coi như là thù lao   hộ tịch. Lần  các ngươi mang đường trắng tới,  sẽ mua  với giá thấp hơn thị trường ba thành, thế nào? Các ngươi hẳn là  thiệt  nhỉ?”
 
Bọn họ nhập hàng từ bên Đại Tấn, giá nhập bên đó rẻ, mang sang nước Lê bán , giá  cao hơn gấp bội.