“Mày    nước Lê, mau cút , cút về Đại Tấn của chúng mày .”
 
“Mau cút,  Đại Tấn đều   thứ , còn g.i.ế.c bác cả nhà họ Nhan, mày chắc chắn cũng là đồ vong ân bội nghĩa.”
 
Cố Vân Đông ban đầu còn tưởng họ c.h.ử.i , kết quả   tìm nửa ngày mới phát hiện âm thanh phát  từ bụi cỏ cách đó  xa, nhưng cũng   đang c.h.ử.i nàng.
 
Nàng  nhíu mày, dắt ngựa  về phía bụi cỏ đó.
 
Vừa đến gần, liền thấy mấy đứa trẻ đang đ.ấ.m đá túi bụi một  đang cuộn tròn  đất, miệng c.h.ử.i rủa  ngớt,  đứa còn cầm đá ném   đó.
 
Sắc mặt Cố Vân Đông khẽ biến, “Dừng tay! Các ngươi đang  gì ?”
 
Mấy đứa trẻ giật ,  đầu thấy là nàng, lập tức ném đá xuống, sợ hãi lùi  vài bước,  giải tán ngay lập tức.
 
Cố Vân Đông nhíu mày, vạch bụi cỏ  . Người  đ.á.n.h cuộn tròn  đất cũng là một đứa trẻ, chỉ là...
 
Nhìn thấy bộ quần áo rách rưới quen mắt , thần sắc Cố Vân Đông ngưng , vội  xổm xuống, “Ngươi   chứ?”
 
Đứa bé  run lên một chút, co   càng chặt.
 
Cố Vân Đông rụt tay về, hạ giọng: “Là  đây, chúng  gặp  tối qua,  còn cho ngươi hai cái bánh bột ngô, ngươi nhớ ?”
 
Đứa bé khựng , một lúc lâu  mới từ từ  đầu , trong đôi mắt ươn ướt mang theo một tia sợ hãi.
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Cho đến khi  rõ dáng vẻ của nàng, trong mắt nó mới dần  ánh sáng, nó cố sức  dậy, : “A Hoa, A Hoa  thương ...”
 
Cố Vân Đông  quanh, lúc  mới thấy con mèo của nó  cách đó  xa,  thở  vẻ thoi thóp.
 
Nàng vội tiến lên bế con mèo nhỏ lên, con mèo  hẳn là  đá  vật gì đó ném trúng, hai chân  đều  thương, dường như  gãy.
 
Đứa bé đón lấy con mèo, ngay  đó  ngẩng đầu  Cố Vân Đông: “Tỷ tỷ,  thể cứu A Hoa ?”
 
Bản  Cố Vân Đông thì  cứu , nhưng Thiệu Thanh Viễn là đại phu, hẳn là  vấn đề gì.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3104-dai-tan-trong-nhu-the-nao.html.]
Nàng gật đầu: “Không chỉ con mèo  cần chữa trị, mà ngươi cũng cần. Đi thôi,  đưa ngươi  trị thương.”
 
Đứa bé ngẩn , còn  kịp phản ứng,   Cố Vân Đông bế lên.
 
Mặt đứa bé thoáng vẻ kinh ngạc,   chút  tự nhiên : “Ta bẩn lắm...”
 
“Bẩn thì tắm là sạch, đừng lộn xộn,   ngươi  vết thương,  thể cử động lung tung.” Cố Vân Đông thấp giọng quát một tiếng, đứa bé lập tức cứng đờ ,  dám động đậy.
 
Cố Vân Đông: “...”
 
Thôi, nàng đành  rảo bước nhanh hơn.
 
Đi ngang qua mấy nhà trong thôn, đám thôn dân  ở cửa thấy nàng vội vã ôm đứa bé,  chỉ chỉ trỏ trỏ  lưng.
 
Có kẻ giọng còn oang oang,  năng đặc biệt khó .
 
Đứa bé trong lòng nàng lặng lẽ rụt đầu , hận  thể giấu  .
 
Cố Vân Đông thật sự phiền c.h.ế.t đám dân làng , cứ lằng nhằng  dứt?
 
Nàng nhanh chóng   chỗ Thiệu Thanh Viễn, lúc   đang ở đầu thôn,  canh chừng Bạch Chi Ngôn,  giám sát việc sửa chữa thùng xe.
 
Thấy Cố Vân Đông  , tay còn bế một đứa trẻ,  tức khắc  kinh ngạc, vội đón tới.
 
“Đứa bé  và con mèo đều  thương,  xem giúp xem  nghiêm trọng .”
 
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, bảo nàng đặt đứa bé xuống,  nghiêm túc xem xét vết thương.
 
Đứa bé lặng lẽ  hai ,  lí nhí hỏi: “Bọn họ ,  các vị là...  Đại Tấn, ,  ?”
 
Cố Vân Đông sững sờ,  gật đầu: “ .”
 
“Đại Tấn... trông như thế nào ạ?”