Đêm qua mưa quá lớn,  ở trong rừng chướng khí, sơ sẩy một chút là gặp chuyện ngay.
 
Bạch Chi Ngôn   giống bọn họ, chẳng  chỗ nào che mưa chắn gió. Bọn họ chắc chắn là   suốt đêm,   thấy rõ tình hình mặt đường, ai  sẽ giẫm  chỗ nào?
 
“Đi, Bạch Chi Ngôn hẳn là ở ngay phía .” Thiệu Thanh Viễn ,   xổm xuống, “Lên ,  cõng.”
 
Cố Vân Đông liếc xéo  một cái, lách qua   về phía .
 
Thiệu Thanh Viễn, “……”
 
Hắn vội vàng  nhanh vài bước đuổi theo, “Vân Đông.”
 
“Huynh cũng thấy  đó, trong rừng  còn  chỗ như đầm lầy. Huynh cõng  gánh nặng, lỡ  cẩn thận giẫm , đến lúc đó cả hai chúng  cùng xong đời. Ta tự  , một  gặp chuyện,   gì vẫn còn   giúp đỡ.”
 
Nàng  xong liền  thẳng, Thiệu Thanh Viễn xoa xoa thái dương, thê tử tính tình bướng bỉnh thế   cũng đành chịu.
 
Hắn chỉ  thể đuổi theo, nhưng  khi thấy cái c.h.ế.t của gã hộ vệ , họ càng thêm cẩn trọng.
 
Hơn nữa,  cơn mưa hôm qua, họ phát hiện dấu chân  mặt đất  rõ ràng hơn.
 
Trừ gã hộ vệ  c.h.ế.t, xem dấu chân, phía  vẫn còn bốn .
 
Ấy  mà,  thêm nửa canh giờ nữa, họ  gặp t.h.i t.h.ể thứ hai.
 
Người  mặc y phục giống hệt   , trang phục cũng y chang, hiển nhiên cũng là hộ vệ của Bạch Chi Ngôn.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
 
Có điều   ngã xiêu vẹo  gốc cây, sắc mặt tím tái.
 
Thiệu Thanh Viễn tiến lên xem xét một chút, , “Hít  quá nhiều chướng khí, trúng độc mà c.h.ế.t.”
 
Cố Vân Đông giật , “Chẳng lẽ t.h.u.ố.c trong tay Bạch Chi Ngôn cũng  đủ?”
 
Thiệu Thanh Viễn gật gật đầu, tám phần là .
 
Hắn  xổm xuống,  dấu chân  mặt đất,  chút nghi hoặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3087-ra-khoi-rung-chuong-khi.html.]
 
“Sao chỉ  dấu chân hai ?” Cố Vân Đông cũng  xổm xuống bên cạnh , theo lý mà , lúc  họ thấy dấu chân bốn , c.h.ế.t một , đáng lẽ  còn ba  mới đúng.
 
Thiệu Thanh Viễn vạch bụi cỏ  mặt , “Có một cặp dấu chân vết hằn tương đối sâu, Bạch Chi Ngôn hẳn là  một  trong đó cõng  lưng.”
 
Bản  Bạch Chi Ngôn vốn yếu ớt,   dùng Bạch Mộc Tử, tuy    khác gì  thường.  so với hạng  như Thiệu Thanh Viễn, vẫn là kém xa.
 
Huống hồ đây là rừng chướng khí,  khỏe mạnh còn chịu  nổi, huống chi là .
 
“Đi.” Men theo dấu chân, họ tiếp tục  sâu  rừng.
 
Đáng tiếc, đêm qua họ nghỉ ngơi tại chỗ cả đêm, còn bọn Bạch Chi Ngôn thì vẫn luôn , tuy vì thế mà mất hai hộ vệ, nhưng cũng thật sự kéo dãn  cách với họ.
 
Bởi , cho đến chạng vạng khi họ  khỏi khu rừng, cũng  thể đuổi kịp Bạch Chi Ngôn.
 
Có điều, ngay tại lối  của rừng chướng khí, họ thấy  t.h.i t.h.ể của hộ vệ thứ ba. Hơn nữa, thời gian tử vong là cách đây  lâu.
 
“Nói như , Bạch Chi Ngôn hẳn là  rời khỏi đây.” Cố Vân Đông mừng rỡ.
 
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, lấy  hai viên thuốc, đút cho nàng một viên, “Đây là giải độc , ăn cái   . Tuy chúng   túi dưỡng khí, nhưng ít nhiều vẫn hít  một ít.”
 
Giải độc  tuy  thể giải   độc chướng khí, nhưng   gì cũng  chút tác dụng.
 
Cố Vân Đông nuốt xuống, hai  liền tiếp tục theo dấu vết tìm về phía .
 
Thế nhưng, khi  thấy vết xe ngựa ở nơi dấu chân của họ biến mất, sắc mặt hai  lập tức trở nên nặng nề.
 
Họ  ngờ rằng, Bạch Chi Ngôn  khỏi rừng chướng khí    đến đón.
 
Thế  thì gay , hai chân của họ  đuổi kịp bốn chân ngựa  rời  từ sớm?
 
Hử? Khoan ……
 
Cố Vân Đông bỗng chốc nheo mắt .