Bánh nướng   mua vội  đường lúc  khỏi thành, giờ  nguội ngắt, nhưng   vẫn cố gắng nuốt trôi cùng với nước.
 
Thiệu Thanh Viễn xót vợ,  bảo nàng lén lấy chút đồ ăn nóng hổi, mềm, dễ tiêu hóa từ trong  gian  ăn,  sẽ che cho nàng.
 
Cố Vân Đông  lắc đầu: “Bánh nướng lớn  ăn cũng khá ngon mà.”
 
“Lẽ   nên để nàng ở  phủ Lạc Châu.”
 
“Phủ Lạc Châu cũng là nơi thị phi,  yên tâm ?” Cố Vân Đông  . So với nàng, Thiệu Thanh Viễn rõ ràng còn mệt hơn.
 
Đại doanh Tây Nam xa hơn huyện Tĩnh Bình nhiều,    chạy suốt một đêm,  thêm mớ chuyện vỡ lở ở quân doanh, căn bản là   nghỉ ngơi đàng hoàng chút nào.
 
Còn Cố Vân Đông, ít  nàng cũng   ngủ no nê  mới xuất phát.
 
Cả đêm đó cứ   dừng dừng, mãi cho đến hừng đông,   cuối cùng mới thở phào một , tiếp tục thúc ngựa đuổi theo.
 
Cứ như     dò xét, mãi đến trưa ngày thứ ba,  chuyện bắt đầu trở nên nan giải.
 
Hạ Thiên  xổm xuống đất,  ngã rẽ  mặt, mày nhíu chặt.
 
Thiệu Thanh Viễn tiến lên hỏi: “Sao ?”
 
“Bọn chúng chia  hai đường.” Hạ Thiên chỉ  vết móng ngựa và vết bánh xe  đất: “Đại bộ phận quân mã hẳn là  đường lớn bên , còn đường nhỏ bên trái chỉ   bốn năm .”
 
Cố Vân Đông bước tới: “Bốn năm ? Liệu  khả năng Bạch Chi Ngôn dùng toán quân lớn  đường cái để dụ chúng , còn chính   trốn theo đường nhỏ ?”
 
“Cũng  chừng. Cũng  thể  vẫn  đường lớn, còn đường nhỏ chỉ là để đ.á.n.h lạc hướng chúng .”
 
Hạ Thiên  dậy, nhận túi nước từ tiểu binh phía  uống hai ngụm: “Xem  chúng  cũng  chia  hai đường thôi.”
 
Thiệu Thanh Viễn   phía , mày  nhíu . Bọn họ  để  một bộ phận  ở phủ Lạc Châu, nhân thủ  theo lúc    chút ít ỏi. Nếu  tách  nữa, e là sẽ bất lợi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3081-cac-nguoi-khong-the-di-tiep.html.]
Mấy   tại chỗ bàn bạc một lát,  còn cách nào khác, cuối cùng vẫn  chia  đuổi theo.
 
Chỉ là, phân chia thế nào  là một vấn đề.
 
Thiệu Thanh Viễn cân nhắc một lát  : “Ta và Vân Đông sẽ dẫn hai ba   đường nhỏ. Số còn ,  cùng Hạ phó tướng đuổi theo toán quân lớn. Hạ phó tướng vốn là tướng tài sa trường, am hiểu quần chiến, mang theo nhiều  hơn  lẽ sẽ hữu dụng.”
 
Cố Vân Đông tỏ vẻ tán đồng: “Hơn nữa  thấy , đường nhỏ  đa phần là đường núi gập ghềnh. Vợ chồng   quen với việc  núi, cứ để chúng   đường nhỏ.”
 
Hạ Thiên   ý kiến gì về việc  đường lớn  đường nhỏ, chỉ là...
 
“Hai vị chỉ mang theo hai ba  thì quá ít.”
 
“Vậy là đủ .” Thiệu Thanh Viễn cảm thấy toán quân bên  rõ ràng nguy hiểm hơn. “Yên tâm , chúng  tự  chừng mực, sẽ  để  gặp nguy hiểm.”
 
Hạ Thiên    hai vợ chồng, cuối cùng đành đồng ý.
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông dẫn theo ba  là Thiệu Văn, Thiệu Võ và Đồng Thủy Đào, đây đều là những   cận và quen thuộc.
 
Những  còn , cùng với các ám vệ của Bạch gia, tất cả đều  theo Hạ Thiên.
 
Hai bên phân chia xong, liền thúc ngựa tiếp tục tiến về phía .
 
Đường nhỏ quả thực  dễ ,  cong queo  nhiều bờ ruộng, ngay cả ngựa cũng  thể cưỡi, cuối cùng đành  dắt bộ.
 
Đi  một đoạn,  gặp ngã rẽ.
 
Những ngã rẽ  rõ ràng còn nhiều hơn đường lớn, cũng may nơi đây   ít bụi cỏ,   qua thế nào cũng sẽ để  dấu vết.
 
Rẽ qua hai ngã rẽ, nhóm  Cố Vân Đông càng  càng lệch, tiến sâu hơn  trong núi.
 
“Này, mấy  , từ  tới ? Không thể  sâu  trong đó nữa !” Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng  thô kệch.