Trên sườn núi nhỏ nhất thời  chút yên tĩnh, Lý phụ cũng ngẩn ,   dứt khoát như ? Gã vốn tưởng rằng sẽ  tốn  nhiều công sức.
 
Ánh mắt Cố Vân Đông vẫn bình tĩnh, phảng phất như lời thề   chỉ là chuyện bình thường như ăn cơm uống nước .
 
Nàng  Lý phụ, : “Ta  thề ,     , bây... giờ  thể thả nó   ?”
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Ta, …” Lý phụ cảm thấy   thật cho lắm, ngược   chút do dự.
 
Cố Vân Đông nhíu mày: “Bằng , ông còn yêu cầu gì cứ việc  . Ví dụ như ông  bao nhiêu bạc, hoặc là giúp ông chuộc Nhị Nha nhà các ngươi về,  là cho ông một căn nhà lớn, thậm chí ông  Lý Năng  Quốc Tử Giám  sách, chúng  cũng đều  thể tiến cử. Nếu ông  tin,  cũng  thể thề, thế nào?”
 
Mọi  đồng loạt  về phía Cố Vân Đông, mặt đầy vẻ  dám tin —— Cố, Cố phu tử điên  ?
 
Chuyện cho bạc  cho nhà cửa thì còn dễ , nhưng thề sẽ tiến cử Lý Năng  Quốc Tử Giám? Sao  thể chứ?
 
Lý phụ   những lời   lộ rõ vẻ vui mừng,  chút kích động  chằm chằm Cố Vân Đông: “Ngươi, ngươi  thật? Ngươi  lừa ?”
 
“Ta  ,   thể thề.” Vẻ mặt Cố Vân Đông vô cùng nghiêm túc.
 
“Được,  ngươi thề , mau lên, ngươi thề !” Lý phụ vui sướng đến mức cả  cũng run rẩy nhè nhẹ, trong lúc mất kiểm soát, con d.a.o trong tay bắt đầu vươn  xa hơn.
 
 lúc , một hòn đá lớn bằng quả trứng vịt đột nhiên bay tới, đ.á.n.h trúng ngay cổ tay Lý phụ.
 
“A…” Lý phụ đau đớn kêu lên một tiếng, biểu cảm vặn vẹo hít một ngụm khí lạnh, con d.a.o nhỏ trong tay cũng theo đó rơi xuống đất.
 
Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào thấy  liền lao vút lên, một  kéo Thái Việt , một  đột nhiên bổ nhào tới, trực tiếp đè Lý phụ xuống đất  thể động đậy.
 
Cố Vân Đông thở phào một ,  về phía Thiệu Toàn đang vội vã chạy tới.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2965-giai-cuu-thai-viet.html.]
Hôm nay chính là Thiệu Toàn lái xe đưa bọn họ đến đây, ban nãy vẫn luôn ở  trông đồ  xe ngựa ngoài đầu thôn. Hòn đá đ.á.n.h trúng Lý phụ ban nãy chính là do  ném.
 
Thiệu Toàn tiến lên nhặt con d.a.o nhỏ  đất lên, Cố Vân Đông gật đầu với , lúc  mới  đầu  xem xét Thái Việt.
 
“Thế nào ,   thương ?”
 
Các học sinh khác cũng sôi nổi xông tới, lo lắng  Thái Việt.
 
Thái Việt lau mặt một cái,  Cố Vân Đông với vẻ mặt  chút tủi  và nghẹn ngào: “Con  , thím ơi  thím  thể thề như  chứ? Thím  cần thiết vì con mà phát lời thề độc đó. Lỡ như, lỡ như  …”
 
“Được , ngươi   mới là quan trọng nhất.” Cố Vân Đông   nhíu mày: “Cổ của ngươi  cứa  , còn cả tay nữa, đều  cấu đến bầm tím cả lên.”
 
Cũng may vết thương  sâu, cũng   gì đáng ngại.
 
Cố Vân Đông cúi đầu, lấy  một lọ t.h.u.ố.c trị ngoại thương từ cái túi nhỏ treo bên hông: “Bôi cái  lên .”
 
Phạm Ỷ Lâm vội vàng vươn tay nhận lấy: “Phu tử, để con  cho.”
 
“Phiền ngươi.” Cố Vân Đông đưa bình t.h.u.ố.c cho , dặn dò: “Cẩn thận một chút, vết bầm  cổ tay nó lớn như , các ngươi đừng đụng .”
 
“Vâng, thưa phu tử.”
 
Cố Vân Đông bảo bọn họ đến một bên bôi thuốc, còn  thì  sang  Lý phụ đang  đè  đất, ánh mắt lạnh băng.
 
Đồng Thủy Đào  tay  chút nương tình, cả cái đầu của Lý phụ cũng  ấn chặt xuống đất, cảm giác hít thở đều khó khăn.
 
 gã vẫn  gào lên: “Huyện lệnh phu nhân, ngươi  hứa với , ngươi  thể nuốt lời! Ngươi  thề  mặt  , nếu   , cẩn thận  thiên lôi đ.á.n.h c.h.ế.t   thây!”