Cố Vân Đông hít sâu một , cầm một xiên thịt ba chỉ xen lẫn nạc mỡ, c.ắ.n xuống một miếng.
 
Thật ,  giòn  thơm, quả thực là mỹ vị.
 
Đám học sinh vây quanh  chằm chằm xiên thịt trong tay nàng, cố gắng nuốt nước miếng.
 
Bọn họ cũng  ăn…
 
Cố Vân Đông chỉ chỉ  cái sọt đựng đầy nguyên liệu nấu ăn sạch sẽ   bọn họ xiên xong: “Lấy thêm mấy xiên  đây,  nướng cho các ngươi xem, lát nữa các ngươi tự  ,  chỉ  mẫu một  thôi đó.”
 
Mọi   , vội  ngừng  lấy xiên que.
 
Món chay món mặn đều , Cố Vân Đông cầm một nắm đặt lên giá,  nướng  , nướng xong liền tự  nhét  miệng ăn.
 
Cảnh  khiến đám học sinh đang  chằm chằm thiếu chút nữa  đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân. Phu tử,   thương tiếc học sinh chút nào ?
 
Cố Vân Đông ăn xong mấy xiên trong tay, liền lui  nhường chỗ cho bọn họ tự  bận rộn. Còn  thì xách ấm nước  đun sôi  pha một ly  hoa cúc.
 
Ừm, thỏa mãn.
 
Không thể  , đám học sinh  chẳng những  thiên phú về mặt  sách, mà chỉ cần bọn họ nguyện ý, khi học những tài nghệ khác cũng  dễ dàng bắt nhịp.
 
Bọn họ nướng hỏng mất mấy xiên, tuân theo nguyên tắc  lãng phí lương thực mà gian nan nuốt xuống,  đó liền càng ngày càng thuần thục.
 
Cố Vân Đông  là phu tử, cho dù  động thủ, những   cũng sẽ thường thường đưa cho nàng mấy xiên.
 
Nàng   một tảng đá sạch sẽ thưởng thức phong cảnh, thỉnh thoảng   đám học sinh đang ồn ào náo nhiệt, thật đúng là thoải mái lạ thường. Một khung cảnh vui vẻ hòa hợp như , chẳng  là  lúc  thể đưa  tranh ?
 
Nàng  phác họa  dáng vẻ bức tranh trong đầu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2961-du-no-roi-nhung-van-muon-an.html.]
 mà chờ khi nàng mở mắt   nữa,  phát hiện ở phía  cây cầu nhỏ bắc qua sông cách đó  xa,  bảy tám đứa trẻ nhỏ đang trốn ở đó, mắt trông mong  sang bên .
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Cố Vân Đông dừng một chút,  dậy  đến  giá nướng, hỏi: “Ăn thế nào ? No ?”
 
“Dù no , nhưng vẫn  ăn.” Phạm Ỷ Lâm ợ một cái,  thống khổ   thỏa mãn .
 
“Ngươi cũng thật  tiền đồ.”
 
“Phu tử, chúng  tổ chức thêm vài buổi học ngoại khóa như thế  nữa , con thích quá.”
 
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật,  thấy trong sọt vẫn còn  ít nguyên liệu nấu ăn, cả thịt và rau dưa đều còn, liền cầm một nắm đặt lên giá nướng.
 
Để phòng vạn nhất, Cố Vân Đông  chuẩn   dư dả, cho nên phần thừa   cũng  trong dự đoán của nàng.
 
Bất quá ban đầu nàng cho rằng chỗ thịt  sẽ  ăn hết sạch,  ngờ cũng còn  một phần.
 
Sau  nàng mới , Triệu Cảnh, Phương Sùng Tuấn và những  khác ngày thường  ít khi ăn thịt. Bọn họ  học phí  nộp cho huyện học cũng  đủ để chống đỡ cho bọn họ ăn thịt thả ga như , cho nên ngay từ đầu họ chỉ ăn đồ chay.
 
Mãi đến khi  đám  Phạm Ỷ Lâm mắng cho một trận mới động thủ lấy thịt. Còn mấy vị công tử nhà giàu như Phạm Ỷ Lâm, ngày thường ăn thịt  nhiều, lúc  đối với rau dưa nướng ngược    mới lạ.
 
Bởi , thịt mà Cố Vân Đông chuẩn  vẫn còn   ít.
 
Nàng nướng xong một mớ, liền  về phía cây cầu nhỏ .
 
Những đứa trẻ   thấy nàng  tới, đôi mắt càng sáng lấp lánh  chằm chằm những xiên thịt nướng đó,  hai đứa nhỏ tuổi nước miếng đều chảy cả .  mà chờ Cố Vân Đông đến gần, từng đứa lập tức  đầu bỏ chạy.
 
Cố Vân Đông  đầu gọi Phương Sùng Tuấn: “Ngươi kêu bọn chúng trở về đây.”
 
Phương Sùng Tuấn  thấy hành động của Cố Vân Đông, cũng đoán  nàng   gì. Hắn ngượng ngùng khi  gọi đám trẻ   , nhưng  nghĩ đến việc những đứa trẻ  quanh năm suốt tháng cũng   ăn thịt mấy , càng đừng  đến món mỹ vị nhân gian như ,   chút do dự.