Nhóm  Cố Vân Đông gật đầu với Phương thôn trưởng,  gật đầu với đám  Phương phụ, ngay  đó liền để Phương Sùng Tuấn dẫn đường,  đến chỗ sườn núi nhỏ mà  .
 
Xe ngựa   cách nào  thôn, liền tạm thời dừng ở đầu thôn, để xa phu trông coi .
 
Phương Sùng Tuấn  nhanh  dẫn bọn họ  về phía một sườn núi nhỏ cách trung tâm thôn chừng năm sáu trăm mét. Sườn núi   cao, hơn nữa  bằng phẳng, nhưng  ở   xuống, quả thực  thể thu hết thôn Phương Gia  tầm mắt.
 
Không chỉ thôn Phương Gia, mà còn  một con sông cách đó  xa, cứ  tại chỗ , hình ảnh cầu nhỏ, nước chảy, nhà dân liền hiện lên, khắc sâu  trong đầu ngay tức khắc.
 
Cố Vân Đông vô cùng hài lòng: “Vậy ở chỗ  , bên  cũng   nhiều gió, ánh mặt trời  gay gắt,  vặn thích hợp.”
 
Phương Sùng Tuấn  vui vẻ, Triệu Cảnh vội vàng hỏi: “Vậy bây giờ chúng  bắt đầu vẽ tranh luôn ?”
 
Cố Vân Đông xua tay: “Không vội  vội, lúc  mới  tới, còn  kịp nghỉ ngơi. Chúng  ăn cơm trưa  .”
 
Mọi : “……” Hả??
 
Bọn họ   sắc trời, bây giờ  mới qua giờ Thần,  nhà ngủ nướng còn  ăn sáng nữa là,  bọn họ  bắt đầu ăn cơm trưa ?
 
Đám  Phạm Ỷ Lâm sờ sờ bụng, bọn họ lúc dậy sớm tuy ăn  nhiều, nhưng lúc  quả thật vẫn còn no.
 
Cố Vân Đông  vung tay lên: “Phía  sườn núi   một con sông chảy qua, nước trong lắm, lát nữa chúng  cầm nguyên liệu nấu ăn  bờ sông ăn thịt nướng, nước  còn  thể dùng để rửa rau. Được , đều đừng ngẩn  đó, cùng   xe ngựa ở đầu thôn lấy nguyên liệu và dụng cụ .”
 
Mọi   , Thái Việt là  đầu tiên  theo.
 
Những  khác thấy , cũng đành  chạy tới.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
 
Chờ đến khi  thấy Cố Vân Đông từ trong xe ngựa lấy  từng sọt từng sọt nguyên liệu nấu ăn, biểu cảm của    chút rạn nứt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2959-moi-toi-noi-da-an-com-trua.html.]
 
Cái ,    đây?
 
Cũng may bọn họ đều  lời, Cố Vân Đông bảo  gì thì  nấy.
 
Rất nhanh   liền xách theo sọt vải  về phía bờ sông.
 
Chờ  khi buông đồ xuống, bọn họ kinh ngạc phát hiện Cố Vân Đông cầm một tấm ván gỗ ‘cạch cạch’ vặn vẹo vài cái, tấm ván gỗ vốn bình thường   gì lạ thế mà  biến thành… một cái bàn?
 
Mấy  Phạm Ỷ Lâm tò mò xúm  nghiên cứu một hồi: “Thứ  cũng quá tiện lợi , gấp  thì để trong xe ngựa, mở  chính là một cái bàn  thực dụng. Loại bàn , nhà  cũng  thể  một cái.”
 
Cố Vân Đông gọi bọn họ: “Đều đừng ngẩn  đó, mau đem thịt và rau dưa   rửa sạch .”
 
Nguyên liệu nấu ăn nàng mang đến, chẳng những  rửa, cũng  cắt, càng  xiên. Nàng hôm qua  ,  ăn thịt nướng thì  tự  động thủ.
 
Các loại thịt  đều là đồ tươi mới mua lúc sáng sớm, ai  thời gian mà thu thập hết  bộ  đưa đến tận tay bọn họ chứ.
 
Tuy nhiên, để những   tự  động thủ thật sự  chút khó khăn.
 
Không  đến mấy  ấm như Phạm Ỷ Lâm, mà ngay cả những học sinh thường ở nhà phụ giúp việc như Triệu Cảnh, Phương Sùng Tuấn, đối với việc bếp núc cũng là dốt đặc cán mai. Người nhà bọn họ    thể để bọn họ  bếp nấu nướng chứ?
 
Lúc mùa màng bận rộn bọn họ sẽ xuống ruộng,  thể nhặt củi, quét sân lau bàn, nhưng sẽ  thái rau.
 
Cố Vân Đông  đám học sinh lúng túng hết cách, lạnh lùng : “Không  thì  học. Các ngươi  sách   cũng là từ   đến  ? Ta  đây  ,  một nghề tinh, tương lai  đến  cũng  sợ, chỉ   sách suông là  .”
 
Đám  Phạm Ỷ Lâm lập tức ưỡn ngực: “Cố phu tử, chúng con sẽ học. Người bảo  thế nào, chúng con liền  thế đó, khẳng định  thành vấn đề.”