Cố Vân Đông đang phiền muộn,  ngờ  về đến huyện nha, Thiệu Thanh Viễn  dẫn một  đến cho nàng.
 
“Đây là Bùi quản sự,   nhờ chưởng quỹ Huệ Dân y quán ở Lạc Châu phủ để ý giúp.” Thiệu Thanh Viễn giới thiệu  trẻ tuổi bên cạnh: “Bùi quản sự  kinh nghiệm quản lý điền trang và cửa tiệm, tuy còn trẻ tuổi, nhưng  việc   cẩn trọng, lão luyện, nàng  thể khảo sát , nếu thích hợp, thì  thể nhận.”
 
Thiệu Thanh Viễn   như , thì   chắc chắn  tệ,  đó nhất định   khảo sát qua.
 
Vậy nàng cũng  cần  điều thừa, lập tức  : “Được,  Bùi quản sự cứ ở   .”
 
Bùi quản sự trông cũng mới 23-24 tuổi,  ngờ   Thiệu Thanh Viễn khen như .
 
Ngay  đó, Cố Vân Đông liền  nguyên nhân.
 
“Nếu phu nhân  phiền, tiểu nhân  ngày mai đến thôn Đại Khê xem xét. Nghe đại nhân , xưởng vẫn đang xây, phu nhân tuyển  cũng sẽ ưu tiên thôn dân gần đó,  tiểu nhân đến xưởng ở thôn Đại Khê vài ngày, một là để  quen  cảnh xung quanh, hai là xem xét tình hình thôn dân, ba là, cũng để phu nhân khảo nghiệm tiểu nhân.”
 
Bùi quản sự cung kính hành lễ,    một tràng.
 
Cố Vân Đông  chút bất ngờ, cùng Thiệu Thanh Viễn  : “Được lắm, ngày mai  cho  đưa ngươi qua đó.”
 
“Không phiền phu nhân bận tâm, tiểu nhân tự  là .”
 
Cố Vân Đông sảng khoái đồng ý: “Được.”
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Thiệu Thanh Viễn lúc  mới bảo Bùi quản sự lui xuống nghỉ ngơi,   , Cố Vân Đông liền  nhịn  hỏi: “Bùi quản sự  hình như xuất  từ gia đình giàu  nhỉ? Trương chưởng quỹ tìm   ở  ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2929-bui-quan-su.html.]
“Bùi quản sự hai năm  vẫn là quản sự của La gia.” Thiệu Thanh Viễn nháy mắt với nàng,  mở miệng.
 
La gia??
 
“Chính là La gia ở Lạc Châu phủ  ả La Hàm   trúng ,  phá hoại tình cảm phu thê chúng ,    hổ chen chân  kẻ thứ ba đó ?”
 
Thiệu Thanh Viễn: “……” Chậm rãi gật gật đầu.
 
Cố Vân Đông hừ lạnh một tiếng: “Nhắc tới La gia đó là  bực , đồ    hổ.”
 
“Khụ.” Thiệu Thanh Viễn ho nhẹ một tiếng, vội chuyển chủ đề,  sang chuyện của Bùi quản sự: “Nàng  thấy vết sẹo  mặt Bùi quản sự ?”
 
“Thấy , nếu mặt    sẹo, trông cũng  thanh tú.”
 
Thiệu Thanh Viễn xoay đầu nàng , bắt nàng  thẳng  : “Rất thanh tú? Nàng  kỹ  ?”
 
Cố Vân Đông khựng , vẻ mặt nghiêm túc hết sức: “Không ,  chỉ là liếc qua một cái,  hề  kỹ. Ta   thanh tú, là vì, vì dáng mặt  tương đối nhỏ,  mặt nhỏ   đều  thanh tú ? Ai da,  chỉ lướt qua  thôi, cũng chỉ thấy  cái dáng mặt và vết sẹo cực kỳ bắt mắt .”
 
Xin hãy  đôi mắt to chân thành của  đây,    dối.
 
Thiệu Thanh Viễn  nàng chọc , ghé sát lên hôn một cái, ôm   lòng  mới thỏa mãn, cuối cùng mở miệng : “Nàng cũng  vị nhị tiểu thư La gia  đối với nam tử  mã đều … Tóm , vị La quản sự đó  việc ở La gia, tình cờ  vị La nhị tiểu thư đó trông thấy,  thấy liền để mắt tới .”
 
“ Bùi quản sự chỉ là hạ nhân của La gia, La lão gia và La phu nhân tuy cưng chiều nữ nhi , nhưng cũng  thể gả con gái cho . Vậy mà La nhị tiểu thư  dây dưa  dứt, hôn sự vốn sắp thành của Bùi quản sự cũng  phá hỏng. Bùi quản sự trong lòng tức giận, trớ trêu  La lão gia còn cảm thấy tất cả đều là  của Bùi quản sự, là  cố ý ngấm ngầm quyến rũ La nhị tiểu thư. Sau đó, liền nghĩ  một chủ ý, trực tiếp cho  hủy hoại dung mạo của Bùi quản sự.”