Mục A Thu là một cô nương 16 tuổi, dung mạo thanh tú, tính tình  chút nhút nhát, lúc  thấy Cố Vân Đông, chỉ đỏ mặt chào hỏi,  trốn  lưng Đoạn Khiêm, nhưng đôi mắt to ngập nước , khiến    một  là ấn tượng sâu sắc.
 
Mới tiếp xúc qua, Cố Vân Đông thật khó liên hệ nàng với hình ảnh cô nương trong núi, lúc nào cũng cảm thấy nàng ngược  càng giống cô nương chốn thành thị hơn. Cho dù   tiểu thư nhà giàu , thì cũng là kiểu cô nương nhỏ  cha  cưng chiều, chỉ ở nhà thêu thùa.
 
  Đoạn Khiêm , Mục A Thu nhuộm vải dệt vải  là một tay nghề giỏi,  việc vô cùng nhanh nhẹn, chỉ là đối mặt  lạ,  quen, mới thẹn thùng như .
 
Cố Vân Đông  tiếp xúc qua, cũng   Đoạn Khiêm   quá lời .
 
Thế nhưng chờ lúc nàng chuẩn  chuyển nhà, Đoạn Khiêm và Mục A Thu bắt đầu phụ giúp, nàng mới phát hiện, Mục A Thu  việc còn nhanh nhẹn hơn cả Đoạn Khiêm.
 
Nàng  chút khinh thường  Đoạn Khiêm, ôm con trai  đến huyện nha.
 
Đồ đạc trong sân nhỏ  nhiều lắm, vốn cũng  một ít  đặt  ở hậu nha, cho nên   qua  mấy chuyến,  gần như dọn xong, còn  tốn hết một buổi sáng.
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Ngay  đó, Đoạn Khiêm bảo  nhà họ Mục đang ở khách điếm cùng hộ vệ của  dọn  sân.
 
Nhà họ Mục tổng cộng  15 miệng ăn, trừ Mục A Thu , còn  Mục lão thái thái 65 tuổi, cùng ba  con trai, ba  con dâu, một  con gái, một  con rể, và sáu đứa cháu. Mục A Thu  hàng thứ ba, là một trong hai bé gái, bé gái còn  mới chín tuổi.
 
Cố Vân Đông  thấy  những  , nhưng Thích ma ma thấy , về liền  nhịn  cảm thán: “Người nhà họ Mục xem   khi dọn  núi sâu, cuộc sống thật  dễ dàng gì.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2914-nguoi-nha-ho-muc.html.]
“Sao ?”
 
“Ai cũng gầy trơ xương,  thấy lão đại nhà họ Mục, đang độ tuổi tráng niên, mà tóc  bạc quá nửa.” Thích ma ma lắc đầu thở dài: “Còn   của Mục A Thu, tuy chạy thoát  trong trận hỏa hoạn ở sơn trại lúc , nhưng cũng  bỏng,  dám gặp . Mấy đứa trẻ , cũng chỉ cúi đầu  việc, hễ thấy  lạ là trốn .”
 
Hiển nhiên trận hỏa hoạn lúc   để  ám ảnh cho bọn họ.
 
Cố Vân Đông    gật gật đầu, nghĩ đến bọn họ hiện giờ là gia quyến của Đoạn Khiêm,  là  nắm giữ tay nghề dệt nhuộm, liền  với Thích ma ma: “Ma ma xem trong kho  thứ gì thích hợp với họ, chọn  một ít, đem cho Đoạn Khiêm. Đoạn Khiêm là  thô lỗ, bên cạnh cũng   nha  v.ú già, nhiều chuyện  thể  suy nghĩ chu , ma ma nhắc  một tiếng.”
 
Thích ma ma sửng sốt,   chút chần chừ : “Phu nhân,     là   lắm ? Mục A Thu , chỉ là  của Đoạn thiếu gia.”
 
Lấy  phận của Cố Vân Đông, đối xử quá  với một nàng , thậm chí là  nhà của nàng , dù  cũng   lắm. Tương lai truyền  ngoài, phu nhân sẽ    chỉ trích là  giữ quy củ.
 
Cố Vân Đông nhướng mày: “Ai   xem họ là  phận  thị của Đoạn Khiêm? Ta  đến là thợ thủ công dệt vải nhuộm vải, cả nhà bọn họ, chính là công thần tương lai giúp lão gia nhà ngươi tạo nên biểu tượng của huyện Tĩnh Bình. Ta trân trọng tài năng, yêu quý nhân tài,  vấn đề gì ?”
 
Thích ma ma ngẩn , hiểu : “Là do suy nghĩ của  thiển cận quá,  đây liền  kho chọn đồ  hơn đưa qua.”
 
“Đi .” Cố Vân Đông bế Trì Trì lên, nắm tay   dạo một vòng quanh nhà mới.
 
Hiện giờ  dọn đến huyện nha,  một  thứ, cuối cùng cũng  thể mua sắm.