Hai  đang  chuyện, Cố Vân Đông  phủi phủi tay  thẳng , vung cây thước trong tay chỉ về phía bọn họ.
 
“Các ngươi, đúng, chính là các ngươi, qua đây đỡ bọn họ về giảng đường cho .” Nàng chỉ  đám  Thái Việt và Triệu Cảnh,  lệnh một cách vô cùng tự nhiên.
 
“Thật là, lãng phí thời gian của , buổi học   qua mất một nửa , một tháng  cũng chỉ  ba canh giờ thôi đấy.”
 
Cố Vân Đông  xong, cũng  thèm để ý đến động tĩnh phía ,  thẳng về giảng đường.
 
Đám  Triệu Cảnh  , Thái Việt  lanh lẹ chạy đến bên cạnh Phạm Ỷ Lâm, đỡ  dậy.
 
Phạm Ỷ Lâm nghiến răng: “Con cọp cái , cứ chờ đấy cho ,  nhất định...”
 
“Suỵt, đừng  nữa, Phạm . Vừa  biểu... Cố phu tử đối với  xem như  nương tay ,  mà còn  bỏ qua, sẽ còn  nếm mùi đau khổ nữa đấy.”
 
“Ngươi  cái gì?” Phạm Ỷ Lâm  thể tin nổi   bên cạnh, khó mà tưởng tượng  nó  mà   cùng  căm phẫn, còn  về phía nữ nhân .
 
Thái Việt thở dài một : “Phạm ,  đừng quậy nữa. Huynh  quậy nữa cũng  thắng  , Cố phu tử lợi hại ở nhiều chỗ lắm, một   trải sự đời như    thể là đối thủ của nàng?”
 
“Ta,   trải sự đời? Ta... Khoan , ngươi   là  ý gì? A Việt,    ý của ngươi, hình như ngươi quen  vị mụ... Cố phu tử ?”
 
Thái Việt mím môi, cúi đầu, vắt cánh tay   thương của  lên vai .
 
Biểu thẩm của nó quả nhiên   chừng mực, đ.á.n.h đều là  tay trái, còn tay  dùng để cầm bút thì    đụng đến.
 
“Chờ    sẽ ,  thôi,  đỡ  về giảng đường, chúng  học hành cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2876-thai-viet-nguoi-quen-biet-co-phu-tu.html.]
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
 
Phạm Ỷ Lâm còn  hỏi gì đó, nhưng Thái Việt  chịu , chỉ đỡ   về phía .
 
Cố Vân Đông   ghế, cũng  thèm liếc cái bàn học , cầm thước gõ nhẹ  lòng bàn tay.
 
Phạm Ỷ Lâm  đỡ trở , đám   lưng  cũng  đỡ trở .
 
Đám   tuy vẫn  bất mãn, thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt căm hận  nàng, nhưng rốt cuộc cũng  dám  thêm lời nào, cũng  dám khiêu khích nàng nữa.
 
Người  sẽ  vì  khiêu khích mà thẹn quá hóa giận, cũng sẽ  vì ngươi  hợp tác mà phẫn hận  hổ.
 
Nàng chỉ  động thủ một cách đơn giản thô bạo, dường như  thèm để ý chút nào đến việc  thể sẽ  huyện học xử phạt  .
 
Cố Vân Đông quét mắt một vòng: “Xem  đều trở   nhỉ? Tốt lắm, chúng  thời gian  còn nhiều, bắt đầu  học chính thức thôi. Ta hy vọng bài giảng tiếp theo của , các ngươi  thể nghiêm túc lắng , bằng    ngại động thủ  nữa . Đừng  ý định chọc giận  nữa, nếu  các ngươi ngay cả cái cửa  cũng đừng hòng bước ,  ?”
 
Phía   một học sinh nào trả lời, Cố Vân Đông cũng  để tâm, dù  xem từ vẻ mặt của bọn họ, nàng  đám   đều  hiểu.
 
Có điều  cái bàn học  hỏng  mặt, Cố Vân Đông vẫn nhíu mày, chỉ  hai học sinh  hàng đầu: “Các ngươi giúp  khiêng cái bàn   ngoài, đổi một cái bàn lành lặn  đây.”
 
Cái bàn học  chỉ là một cái bàn dài, cũng  nặng, hai  khiêng dư sức.
 
Bị gọi tên, Triệu Cảnh và Phương Sùng Tuấn  , vội  dậy  khiêng bàn.
 
Thấy bọn họ sắp  khỏi cửa, Cố Vân Đông thản nhiên bồi thêm một câu: “Phải , các ngươi  ngoài cũng  cần  mách lẻo, giáo dụ đại nhân và các huấn đạo đều   ở đây. Cơ mà Tào phu tử thì đang ở Trí Trai đấy, các ngươi  thể qua trình bày tình hình với ông .”