Lôi   khỏi nhà  cây, Triệu Trùng gật đầu với hộ vệ bên ngoài, trói  .
 
Người nọ giãy giụa: “Buông  , buông !” Lúc  la hét, thanh âm đều run rẩy, trong lòng lộ rõ sợ hãi: “Ta với các   thù  oán, vì   bắt , buông  .”
 
Hai  Triệu Trùng đều  thèm để ý đến , chỉ ngước mắt  về phía rừng cây phía .
 
Qua  bao lâu, Cố Vân Đông, Đoạn Khiêm và đám  liền  trở .
 
Nhìn thấy kẻ  la mệt, đang sợ hãi co rúm ở một bên, nhóm Cố Vân Đông  chút kinh ngạc. Bọn họ  ngờ    là một thiếu niên.
 
Hôm qua tuy  đào bộ áo tù lên xem, nhưng áo tù luôn  may  rộng rãi,  thể nào may đo  vặn cho phạm nhân,  nay cũng chỉ  mấy kích cỡ mà thôi.
 
Người  mặt ,  là thiếu niên cũng  chút miễn cưỡng, vì thật sự quá gầy yếu.
 
Thiệu Văn cầm bộ áo tù trong tay  tới  mặt ,  xổm xuống hỏi: “Bộ quần áo , là của ngươi  ?”
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Thiếu niên liếc  qua, sắc mặt lập tức  đổi.
 
Hắn rốt cuộc hiểu  vì  đám     mà  . Thì  là  thấy bộ quần áo ,   tù phạm đang ở trong căn nhà  cây .
 
Hắn lập tức lắc đầu: “Không ,   của ,   .”
 
Cố Vân Đông và Đoạn Khiêm  , cũng tiến lên vài bước, cẩn thận đ.á.n.h giá thiếu niên vài ,  hỏi: “Vậy ngươi tên gì? Người ở ? Vì   ở đây,  nhà ngươi ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2837-ta-ten-la-vuong-tung.html.]
Thiếu niên trán vã mồ hôi, khẩn trương vô cùng.
 
Cố Vân Đông  bộ dạng của , rõ ràng là đang vắt óc tìm cớ.
 
Quả nhiên, lúc thiếu niên ngẩng đầu lên, liền lắp bắp mở miệng: “Ta,  tên Vương Tùng,  là  trong núi, nhà  ở trong núi . Ta,   đó  thành bán ít con mồi, giờ đang định về nhà. Tối hôm qua, tối hôm qua  tạm thời dừng chân ở nhà  cây . Sau đó  thấy tiếng các  tới, sợ các  là  , nên trốn  . Bộ quần áo trong tay các ,  thật sự, thật sự  từng thấy qua,  .”
 
Cố Vân Đông bật : “Vậy ?”
 
Nàng  đầu, gọi Vệ thị  đây,  với thiếu niên: “Vậy thì trùng hợp quá. Thím đây cũng là  trong núi,  quen thuộc với  dân quanh đây. Người trong núi Cao Đàm    ai là thím  quen . Ngươi  xem nhà ngươi ở khu nào, ngẩng đầu lên cho thím  kỹ xem, xem thím  nhận  ngươi .”
 
Thiếu niên trợn tròn mắt, liếc  Vệ thị một cái  vội vàng cúi gằm đầu xuống, còn dùng tay che  nửa bên mặt.
 
Vệ thị mặt đầy nghi hoặc, nhưng bà tuy  hiểu rõ, cũng   gì vạch trần Cố Vân Đông.
 
Ngược , bà còn hùa theo lời Cố Vân Đông: “ ,  nhóc, ngẩng đầu lên cho   kỹ một cái,  thấy ngươi lạ mặt quá. Sao ngươi  gầy thế ? Trong nhà còn  những ai?”
 
Thiếu niên vội lắc đầu: “Ta, , …”
 
Hắn hiển nhiên   cách ứng phó với tình huống đột xuất thế , gấp đến độ mồ hôi lạnh túa , cũng  hoảng loạn  tìm  cớ.
 
Đoạn Khiêm  lạnh một tiếng: “Ngươi đừng    nữa,  thấy rõ ràng ngươi đang  dối. Bộ áo tù  là của ngươi đúng ? Ngươi là một phạm nhân,   xuất hiện ở đây? Ngươi là một đào phạm, trốn ở trong núi    gì? Có   hại  ? Nói!”
 
Đoạn Khiêm dù  cũng là   lăn lộn thương trường nhiều năm, lúc sa sầm mặt xuống mang theo khí thế bức ,  thiếu niên  răng cũng run lên bần bật.