Thiệu Thanh Viễn phất tay áo  dậy, bảo Thiệu Văn thu  ngân phiếu,  đó  với đám học trò: “Lời bản quan   xong, các ngươi trở về suy nghĩ cho kỹ, kế tiếp   thế nào, đều giải tán .”
 
Mọi   , ngay  đó chắp tay : “Học sinh xin cáo lui.”
 
Các học trò đều  , Tào phu tử  trái  , cũng vội vàng  theo.
 
Thiệu Thanh Viễn lúc  mới  với giáo dụ đang đỏ mặt tía tai: “Ông theo bản quan về huyện nha, nhân tiện bàn bạc kỹ lưỡng, định  một bộ quy chuẩn về chuyện hôm nay.”
 
Giáo dụ vì   mắng, trong lòng  chút  thoải mái, nhưng cũng   thêm gì.
 
Vừa , nhắm  mấy việc Thiệu Thanh Viễn  , ông  cũng   nhiều ý kiến.
 
Bởi  ông  khẽ gật đầu: “Hạ quan tuân mệnh.”
 
Thiệu Thanh Viễn ngay  đó liền  về phía cổng lớn huyện học, Lưu huấn đạo   tiễn,  Thiệu Thanh Viễn ngăn : “Ông cứ lo việc của ông , bản quan tự về .”
 
“Vâng ạ.”
 
Lưu huấn đạo liền  tại chỗ, nhưng tuy  tiễn nữa, vẫn chờ cho đến khi bóng dáng bọn họ   biến mất ở cổng, mới xoay  vội vã  .
 
Vừa  khỏi cổng lớn huyện học, giáo dụ liền  nhịn  mà thấp giọng : “Đại nhân, hạ quan cảm thấy việc ngài  hôm nay  chỗ  . Học bổng và trợ cấp tuy  thể giúp đỡ một bộ phận học trò, nhưng cũng tạo cho bọn họ áp lực  lớn,   sách kỵ nhất là tâm tư nóng vội…”
 
Thiệu Thanh Viễn lạnh lùng liếc ông  một cái: “Câm miệng.”
 
Giáo dụ  cái liếc mắt  của  dọa cho  chút hoảng, bất giác lùi  một bước.
 
Thấy Thiệu Thanh Viễn   xa một đoạn dài, mới do dự  theo.
 
 mà ông     bao xa, đột nhiên cảm thấy  đúng: “Đại nhân, đây   đường về huyện nha.”
 
“Bản quan  ông  sách  đến ngớ ngẩn , ông    phục ? Vừa , cho ông xem một vở kịch.”
 
Thiệu Thanh Viễn   đầu  mà tiếp tục  về phía .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2820-cho-ong-xem-mot-vo-kich-hay.html.]
Giáo dụ ngẩn , xem kịch? Xem kịch gì? Không   về huyện nha thương thảo chuyện hôm nay ?
 
Giáo dụ khó hiểu, nhưng ông   nhanh phát hiện con đường bọn họ đang   quen thuộc —— đây   là đường đến cửa  của huyện học ?
 
Quả nhiên,  bao lâu Thiệu Thanh Viễn liền dừng , nơi ba  đang , chính là cửa  của huyện học.
 
“Đại nhân?”
 
“Chờ một chút.”
 
Thiệu Thanh Viễn mở miệng, giáo dụ liền im bặt.
 
Ba  cứ  ở cửa, qua  một tuần ,  cánh cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
 
Giáo dụ ngẩn , ngay  đó Thiệu Thanh Viễn gõ gõ cửa, cánh cửa liền  mở  từ bên trong.
 
Đứng bên trong cửa, đúng là học trò nhỏ tuổi nhất huyện học hiện giờ —— Thái Việt.
 
Thái Việt  lùi về  hai bước, nhường đường cho họ  : “Biểu thúc, giáo dụ đại nhân.”
 
Giáo dụ nhíu mày, nhưng lúc   mở miệng nữa, chỉ  theo  Thiệu Thanh Viễn.
 
Thái Việt  dẫn bọn họ   trong,  : “Bọn Lý Năng ba    tìm Lưu huấn đạo .”
 
Chính là thấy bọn họ  qua, Thái Việt mới kiếm cớ  ngoài mở cửa.
 
Thiệu Thanh Viễn gật gật đầu, chờ Thái Việt chỉ  một căn phòng nào đó,  liền : “Được , con về giảng đường , bên  cứ để chúng .”
 
“Vâng.” Thái Việt hành lễ,  đó  vội vàng chạy về giảng đường của .
 
Giáo dụ tuy  sách đến mụ mị, nhưng ông  cũng  ngốc,  Thái Việt nhắc tới Lý Năng và Lưu huấn đạo, ông  liền  trực giác sắp xảy  chuyện gì.
 
Ông   mở miệng nữa, mím môi siết chặt hai tay đang buông thõng bên , yên lặng  theo  hai  Thiệu Thanh Viễn.
 
Cho đến khi ba  lặng lẽ  một tiếng động  đến bên ngoài cửa sổ căn phòng , mới rốt cuộc dừng .