Những  khác thấy , cũng sôi nổi cầm kẹo ăn.
 
Vừa đưa  miệng, mắt liền sáng lên.
 
Đám  Lý Năng  sang, thấy đám con nhà giàu  ăn qua   bao nhiêu của ngon vật lạ   lộ  vẻ mặt kinh ngạc vui sướng, lập tức nuốt nước miếng ừng ực.
 
Cũng   kẹo  ngon đến mức nào, mà  thể khiến những   cũng cảm thấy hiếm lạ.
 
Ai ngờ Thái Việt  khi chia xong cho đám  Phạm Ỷ Lâm,   tới  mặt Triệu Cảnh, từ trong túi tiền lấy  hai viên kẹo đặt lên bàn  mặt  .
 
Triệu Cảnh ngẩn , Phạm Ỷ Lâm cũng ngây , còn Lý Năng thì trợn tròn cả mắt.
 
Vì …  đưa cho Triệu Cảnh?
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Ngươi, ngươi cho  kẹo ?” Triệu Cảnh  chắc chắn lắm, hỏi .
 
Thái Việt gật gật đầu: “ .”
 
“Vì   cho ?”
 
Thái Việt ngạc nhiên: “Huynh   là bạn học của  ? Chút kẹo , là lễ gặp mặt cho các bạn học, tự nhiên là mỗi  đều  phần.”
 
Kỳ thực nó   chia cho Lý Năng lắm, nhưng như  thì  vẻ quá thiên vị. Nó cũng   biểu thúc  chấn chỉnh huyện học thế nào,  khi  việc rõ ràng, nó vẫn nên đối xử bình đẳng thì hơn, miễn cho  Lưu huấn đạo đoán  nó và biểu thẩm   thấy hành vi của bọn Lý Năng, mà sớm  chuẩn .
 
Triệu Cảnh  nó  xong, hồi lâu vẫn   hồn.
 
Bạn học …
 
Thái Việt  lướt qua  ,  thẳng đến chỗ  phía .
 
Triệu Cảnh  đột nhiên tỉnh táo , vươn tay níu nó: “Chờ , ngươi, ngươi cho  lễ gặp mặt, nhưng     … quà gì đáp lễ cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2814-ra-ve-ong-cu-non.html.]
 
Thái Việt: “Không cần quà đáp lễ ,  mới tới huyện Tĩnh Bình, còn nhiều chuyện  . Sau  nếu  gì  hiểu, còn  nhờ các  chỉ giáo, đến lúc đó các  đừng từ chối  là  .”
 
Lời  của nó là thật lòng, nó nghĩ   , chứ   cố ý  khéo.
 
Triệu Cảnh bất giác buông tay , Thái Việt liền  tới bàn tiếp theo, đem kẹo trong tay chia xuống từng  một.
 
Khi chia đến chỗ Lý Năng,   lập tức mặt mày hớn hở, vô cùng tự tin : “Thái học  ngươi yên tâm, ngươi  gì  hiểu cứ việc hỏi ,  nhất định  gì  nấy,  giấu nửa lời.”
 
Phạm Ỷ Lâm  nhạt một tiếng, chính  mấy cân mấy lạng mà  ? Da mặt thật dày mới    lời như .
 
Ấy thế mà, chờ đến khi Thái Việt   bên , ánh mắt Phạm Ỷ Lâm  trở nên phức tạp.
 
Tới giữa trưa ăn cơm,   kéo Thái Việt  một góc, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi hà tất  chia kẹo cho đám  đó? Ngươi tính kết bạn với bọn họ ?”
 
Thái Việt nhíu mày: “Chẳng    đều là bạn học ?”
 
“ bọn họ nghèo, đến cả quà nhập học trong nhà cũng nộp  nổi.”
 
Thái Việt mím môi, lúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt  trở nên nghiêm túc: “ mà Phạm sư ,  cũng là  một xu dính túi. Nếu   biểu thúc biểu thẩm thương xót ,   khi còn    học. Huynh   , kỳ thực mấy tháng ,  còn  bốc vác hàng ở bến tàu, cơm còn chẳng  mà ăn.”
 
Phạm Ỷ Lâm trợn tròn mắt: “Ngươi đùa  ?”
 
“Ta  thật đó,  bây giờ còn  thể miêu tả cho   trăm thái nhân gian ở bến tàu.”
 
“, nhưng mà, nhưng ngươi mới  tới mười tuổi,   thể  bến tàu  việc? Hơn nữa ngươi còn là đồng sinh, ngươi  qua rõ ràng là xuất  nhà phú quý, lời  cử chỉ   khác đám học trò nhà quê.” Hắn     là, một vài cử chỉ của Thái Việt, ngay cả   cũng cảm thấy  quý khí, bất giác  học theo.
 
“Ta tuy tuổi còn nhỏ, nhưng   trải qua  nhiều chuyện mà  lẽ cả đời  khác cũng  trải qua. Tâm của , kỳ thực  sớm già cỗi .”
 
Phạm Ỷ Lâm  bộ dáng ông cụ non của nó, cứng họng    lời nào: “…”