Lưu huấn đạo vội vàng : “Không  yêu cầu gì cả, học phí của chúng  đều miễn, đồng phục học sinh cũng sẽ  phát.  Thái tiểu công tử  mới đến, huyện học   đồng phục phù hợp với  ,  đo kích cỡ cho tiểu công tử ,    xong sẽ đưa cho  .”
 
Cố Vân Đông  nhíu mày, Lưu huấn đạo vẫn luôn quan sát vẻ mặt của nàng, thấy  vội hỏi: “Phu nhân  yêu cầu gì ? Bà cứ việc đề xuất, phàm là việc   thể  ,  nhất định sẽ .”
 
Cố Vân Đông  từ trong tay áo lấy  một nén bạc vụn: “Đây là học phí của Thái Việt,    huyện học chỉ đối với những học sinh   cảnh khó khăn và học hành ưu tú mới miễn giảm một phần học phí. Sao, huyện học của huyện Tĩnh Bình miễn học phí cho tất cả   ?”
 
Lưu huấn đạo  nghẹn một chút, nhất thời   nên lời.
 
Họ thực  cũng   miễn học phí cho tất cả  , chỉ là huyện Tĩnh Bình vốn dĩ  nghèo, nên một bộ phận học sinh cũng xuất  từ những gia đình nghèo khó. Lúc  Từ Tập cảm thấy những    sách giỏi, vì để tạo điều kiện cho họ, liền miễn học phí.
 
 cũng  một  gia đình tình hình tạm , hoặc là gia đình giàu , bộ phận   cũng  để ý đến mấy đồng bạc đó, thậm chí còn coi thường những   nộp nổi học phí. Những  , tự nhiên là   miễn.
 
Cố Vân Đông đẩy nén bạc vụn qua: “Số bạc  còn bao gồm cả đồng phục của Thái Việt,  nghĩ hẳn là đủ  chứ?”
 
“Đủ, đủ đủ đủ.” Lưu huấn đạo liên tục gật đầu, cuối cùng vẫn nhận lấy nén bạc vụn đó,   ghi thêm một bút  sổ.
 
Thấy thủ tục   gần xong, Lưu huấn đạo lúc  mới thở phào một  hỏi: “Vậy, Thái tiểu công tử…”
 
“Ta tên là Thái Việt.” Cứ gọi tiểu công tử mãi,  gì  ai ở huyện học mà còn  huấn đạo gọi như ? Lưu huấn đạo  mới là    quy củ chút nào.
 
Lưu huấn đạo vỗ trán một cái: “Xem  , đúng , Thái Việt,  Thái Việt  là bây giờ cùng  đến giảng đường bên   quen với các học sinh khác,  là ngày khác  đến chính thức nhập học?”
 
Thái Việt  về phía Cố Vân Đông,    : “Chính con tự quyết định là ,   bây giờ thì  bây giờ,  về nhà chúng  ngày mai  đến cũng .”
 
Lưu huấn đạo ở một bên  vẻ mặt của họ,  Thái Việt  tuy ăn nhờ ở đậu, nhưng quan hệ với phu nhân của Huyện thái gia  khá , trong lòng liền hiểu rõ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2808-thai-viet-nhap-hoc.html.]
Thái Việt liền : “Con  bây giờ.”
 
“Được,   sẽ đưa con qua đó.”
 
Lưu huấn đạo  dậy, dẫn Thái Việt hướng về phía giảng đường, Cố Vân Đông cũng theo .
 
Lưu huấn đạo thì   nàng  theo   lắm, nhưng   can đảm đuổi  , chỉ  thể gượng    giảng đường.
 
Chỉ là   đến nơi,   thấy tiếng cãi vã ầm ĩ bên trong, mơ hồ còn kèm theo cả tiếng xô xát.
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Sắc mặt Lưu huấn đạo trong nháy mắt liền trầm xuống,  nhanh vài bước  trong.
 
Thái Việt theo , Cố Vân Đông lúc  thì   theo , mà  ở ngoài giảng đường.
 
Lưu huấn đạo   cửa, Lý Năng trong giảng đường  mắt sáng lên, lập tức định mách lẻo: “Tiên sinh, Triệu Cảnh bọn họ   đang   và ngài …”
 
“Câm miệng.” Lưu huấn đạo  đợi   xong,  quát lên một tiếng.
 
Lý Năng sững sờ,  dọa cho hoảng sợ.
 
Không chỉ , những  khác trong giảng đường cũng ngẩn , căn phòng ồn ào trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
 
Một lúc , Lý Năng mới há miệng.
 
Lưu huấn đạo thấy  còn định , lập tức trừng mắt cảnh cáo. Phu nhân của huyện lệnh còn ở bên ngoài,  mà   những lời  nên , đó chính là tìm c.h.ế.t.